Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 291 : Lo trước khỏi họa

Ngày đăng: 01:14 22/04/20


- Chủ tịch Địa khu, vậy có nên có một thái độ rõ ràng rồi không?



Một lúc sau Thái Dương cẩn thận hỏi, quan sát thần sắc của Khâu Minh Sơn.



Khâu Minh Sơn từ chối cho ý kiến.



Phạm Hồng Vũ nói:



- Nếu nhất định phải có một thái độ rõ ràng, thì cũng được. Tôi đề nghị có ý kiến phúc đáp đồng ý với bản báo cáo của huyện Vũ Dương.



Thái Dương mở to mắt nhìn.



Huyện Vũ Dương cũng có một bản báo cáo cải cách xí nghiệp công hữu tương tự, ý nghĩ tổng thế giống với của thị xã Ngạn Hoa, điểm khác biệt lớn nhất ở chỗ, huyện Vũ Dương kiên định thuộc tính sở hữu chế độ công hữu. Có thể thu hút đầu tư, có thể cải tạo đầu tư cổ phần, nhưng thuộc tính công hữu của xí nghiệp thì không thể thay đổi.



[CHARGE=3]Nói tóm lại có thể thay đổi quyền quản lý và quyền kinh doanh nhưng không phải là quyền sở hữu.



Đề nghị này của Phạm Hồng Vũ, vẫn giống với ý kiến trước đây của hắn - không thể thay đổi thuộc tính sở hữu.



Khâu Minh Sơn vẫn từ chối cho ý kiến, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm hỏi:



- Phạm Hồng Vũ, luận sự, cậu cảm thấy xí nghiệp công hữu có cần cải cách không?



- Cần!



Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự.



- Thị xã Ngạn Hoa hiện đang tiến hành cải cách, có thể làm cho xí nghiệp thoát khỏi khốn cảnh hay không?



- Có thể



- Vậy tại sao?



Khâu Minh Sơn nhìn chằm chằm hỏi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.



Phạm Hồng Vũ thản nhiên đáp:



- Chủ tịch Địa khu, thời cơ không đúng. Hiện tại chúng ta đều biết lợi ích của chế độ liên sản bao nhận thầu, nhưng mười mấy năm trước ai dám nói câu này ra? Luận sự, tôi cho rằng thị xã Ngạn Hoa cải cách như vậy là hoàn toàn chính xác. Nếu đã muốn chuyển biến từ kinh tế kế hoạch sang kinh tế thị trường thì phải phá vỡ gông cùm xiềng xích của chế độ sở hữu, tiến hành cải cách một cách sâu rộng. Nhưng không phải lúc này.



Thái Dương không hiểu, liền hỏi:



- Hồng Vũ, rốt cuộc là cậu đang lo lắng cái gì? Hiện tại chính sách đã tương đối sáng suốt rồi, đồng chí Nguyệt Hoa cũng đã nói rõ quan điểm này.



Đồng chí Nguyệt Hoa là lãnh đạo tầng tối cao, ông ấy nói công khai như vậy, đại diện cho phương châm chính sách quan trọng.




Đương nhiên Bí thư Phạm không thèm để ý đến thái độ của Lục Nguyệt, liền đi nhanh lên lầu 2.



- Hồng Vũ.



Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết tỏ ra rất vui.



- Sao cậu đến đây? Tôi đang định gọi cho cậu đấy. Vừa gọi về thị trấn, Đại Chính nói cậu đã lên thị xã.



Mặc dù Lư Đại Chính đã là Ủy viên đảng ủy, Phó Chủ tịch thị trấn, nhưng mỗi lần không gọi được cho Phạm Hồng Vũ, cô đều có thói quen gọi cho Phạm Hồng Vũ.



Phạm Hồng Vũ cười hì hì, đặt mông ngồi xuống bàn làm việc của Cao Khiết, nói:



- Vừa đến chỗ Chủ tịch Địa khu Khâu, nói chuyện với ông ấy…



Câu tiếp theo, Phạm Hồng Vũ không cần phải nói, bởi vì trước mặt Cao Khiết có đặt một tờ Thanh Sơn nhật báo, bài viết của Lục Nguyệt có thể nhìn rõ. Cao Khiết tìm hắn, phỏng chừng là vì chuyện này.



Tự nhiên, Cao Khiết cũng hiểu ra nguyên nhân Khâu Minh Sơn triệu kiến khẩn cấp Phạm Hồng Vũ.



Quả nhiên, Cao Khiết lập tức hỏi:



- Vậy Chủ tịch Địa khu Khâu nói như thế nào?



- Vẫn ý kiến cũ, bình tĩnh theo dõi sự thay đổi của nó.



- Nhưng đã thay đổi rồi còn gì. Cô tôi hôm qua gọi điện đến, nói Lục Thành Đống có thể sẽ tiến thêm một bước.



Đối với Cao Khiết mà nói, đây không phải là tin tức tốt đẹp gì.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Chuyện tốt thế còn gì, Phó Chủ tịch thị xã Lục càng vững chãi. Phỏng chừng hiện tại chuyện cải cách xí nghiệp ông hữu, trên thực tế là do Phó Chủ tịch thị xã Lục phụ trách đúng không? Bí thư Lý sẽ không tranh giành với anh ta.



- Đương nhiên rồi, công lao lớn anh ta sẽ nhường cho người khác sao?



Cao Khiết bĩu môi, có chút khinh thường nói.



- Công lao? Ha ha, hiện tại kết luận còn hơi sớm. Cứ chờ xem đi.



Phạm Hồng Vũ cười nói.



Cao Khiết lập tức mở to mắt nhìn.