Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 292 : Lục Nguyệt phẫn nộ rồi
Ngày đăng: 01:14 22/04/20
Bộp!
Lục Nguyệt đập mạnh xuống bàn làm việc một cái, mặt mày xanh mét, giấy tờ bay tung tóe.
Thư ký đang rót nước cho Lục Nguyệt bỗng giật mình kinh hãi, thiếu chút nữa thì đánh rơi chén trà, quay đầu nhìn lại thì thấy ánh mắt Lục Nguyệt trợn lên, thở dốc.
Đến phục vụ bên cạnh Lục Nguyệt một thời gian rồi nhưng đây là lần đầu tiên thư ký nhìn thấy Lục Nguyệt giận dữ như vậy.
- Nực cười, quả thực là nực cười.
Lục Nguyệt không thèm để ý đến ánh mắt sợ hãi của thư ký, liền đứng lên, đi đi lại lại trong phòng làm việc, trong ánh mắt đầy lửa giận.
Thư ký trong lòng run sợ, bưng chén trà đặt lên bàn, một cử động nhỏ cũng không dám, không dám nói câu nào, cứ đứng ngơ ngác như vậy, sợ rằng gây ra một tiếng động nhỏ sẽ làm quấy rầy Chủ tịch thị xã Lục.
[CHARGE=3]Thư ký viết vì sao Lục Nguyệt lại giận dữ như vậy, tất cả đều là vì bài viết của Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm Phạm Hồng Vũ phát biểu trên Quần Chúng nhật báo.
Nhưng thư ký không dám lên tiếng.
Nếu đổi lại là thư ký khác, lúc này có lẽ sẽ an ủi hoặc cùng tức giận với lãnh đạo, cùng nhau lên án “tội đáng chết vạn lần” này của Phạm Hồng Vũ.
Nhưng Lục Nguyệt không giống như lãnh đạo khác.
Ngày bình thường, Lục Nguyệt trong mắt người khác là một người lãnh đạo rất có phong độ, gần như chưa bao giờ tức giận, càng không lên tiếng giáo huấn người khác. Thậm chí có người còn cho rằng, Chủ tịch thị xã Lục căn bản không có dây thần kinh tức giận. Duy chỉ có nhân viên công tác bên cạnh Lục Nguyệt mới hiểu, khi mà Lục Nguyệt tức giận thì sẽ đáng sợ như thế nào,
Thái độ của Lục Nguyệt đối với thư ký cũng giống như đối với các cán bộ khác.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Lục Nguyệt.
Gã không mở lòng mình trước bất kỳ ai, không ai biết trong thâm tâm của gã suy nghĩ cái gì. Nhưng thư ký rất rõ ràng, sau khi Lục Nguyệt đảm nhiệm chức Pho Chủ tịch thị xã không lâu, ít nhất đã qua năm năm “không nghe tiếp đón”.
Gã không tức giận, cũng không chửi mắng, mà gã sẽ trực tiếp cắt đứt gốc dễ của người ta.
Hễ là cán bộ không nghe lời của Lục Nguyệt, thì đều bị đứng sang một bên.
Bị đẩy đến một nơi xó xỉnh ăn không ngồi chờ.
Chỉ có Bí thư Thị ủy Tống là phối hợp, chỉ cần là Lục Nguyệt nói ra bất cứ yêu cầu điều động nào, thì gần như chưa bao giờ bị bác bỏ.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất, đó chính là Phạm Hồng Vũ.
Song đã đến nước này rồi, thư ký cũng không dám đi.
Lục Nguyệt đi đi lại lại trong phòng làm việc, sau đó ngồi xuống, đọc lại bài viết trên Quần Chúng nhật báo, từ đầu đến cuối.
Kết quả, lại tức giận đập báo xuống mặt bàn.
- Khốn khiếp!
Lục Nguyệt hung tợn nói hai tiếng.
Thư ký không khỏi choáng váng.
Anh ta hiểu được, Lục Nguyệt đã tức giận đến cực điểm rồi, một người tao nhã phong độ đều đã trở nên như vậy. Từ ý nghĩ nào đó, đây mới thực sự là Lục Nguyệt?
Cuối cùng cũng đã lộ mặt thật trước thư ký.
- Tiểu Đàm, cho tôi điếu thuốc.
Lục Nguyệt hừ một tiếng, nói.
- À…vâng vâng, có ngay đây ạ.
Thư ký tiểu Đàm ngơ ngác một chút mới khôi phục lại tinh thần, đem chén trà đặt sang bên cạnh. Sau đó chạy ra ngoài, lấy thuốc lá.
Tiểu Đàm vốn hút thuốc, bởi vì Lục Nguyệt không hút thuốc lá, nên tiểu Đàm cũng cai được thuốc. Tuy nhiên trong ngăn kéo của anh ta không lúc nào thiếu thuốc lá cả.
Tự nhiên, khách bình thường, cũng không được hưởng thụ đãi ngộ hút thuốc lá của Lục Nguyệt, trừ phi là lãnh đạo Thị ủy. Còn Phó chủ tịch thị xã khác biết Lục Nguyệt không hút thuốc, nên dù nghiện đến mấy cũng cố gắng kiềm chế.
Hiện tại, Chủ tịch thị xã Lục lại chủ động đòi thuốc rồi.
Tiểu Đàm cung kính đem thuốc lá và bật lửa tới trước mặt Lục Nguyệt. Lục Nguyệt châm một điếu, thân mình hơi dựa vào ghế sô pha, trầm tư.
Tiểu Đàm rón rén lui ra ngoài, lập tức thở dài nhẹ nhõm, quần áo bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, cảm giác toàn thân không chút khí lực nào.
Đây cũng là chuyện lạ.
“đại thần” đánh nhau, khiến cho “tiểu quỷ” toàn thân đầy mồ hôi lạnh.