Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 295 : Một kích xuyên thẳng trời cao

Ngày đăng: 01:14 22/04/20


Bài văn này của Phạm Hồng Vũ không chỉ chấn động Tống Mân, Lục Nguyệt, Bộ trưởng Trần mà còn có những người khác.



Chủ nhiệm Cao của văn phòng thu hút đầu tư vốn tâm trạng rất tốt. Cô vừa mới gọi điện thoại nói chuyện với một vị thương nhân thành phố vùng duyên hải. Vị khách thương đó đối với nhà máy ngũ kim thị xã Ngạn Hoa rất có hứng thú, đã đồng ý hai ngày nữa đến thị xã Ngạn Hoa để khảo sát thực địa.



Cao Khiết rất hài lòng.



Công tác dần dần trải rộng ra, đi vào quỹ đạo, khiến cho tảng đá trong lòng Cao Khiết cuối cùng cũng rớt xuống đất.



Chủ tịch thị xã Cao ngoài mặt thì nhẹ nhàng, nhưng lại chú trọng đến mặt mũi.



Hình thức thị trấn Phong Lâm tốt như vậy, nổi danh toàn tỉnh, mặc cho ai nghe được đại danh của Cao Khiết cũng phải vươn ngón tay cái khen một tiếng “giỏi”. Nếu điều đến văn phòng thu hút đầu tư, công tác vẫn không mở ra được cục diện thì có thể ảnh hưởng đến thanh danh.



Phạm Hồng Vũ người này đầu óc chính là không tầm thường. Bất kể công việc gì, nếu lọt vào tay hắn thì sẽ có thể nghĩ ra biện pháp. Ban đầu mọi người còn nghi ngờ năng lực làm việc của cô, nhưng bây giờ thì không còn hoài nghi được nữa.



[CHARGE=3]Vừa mới cúp điện thoại xuống, Cao Khiết tự rót cho mình một tách trà. Tiểu Dương cũng mang báo ngày hôm nay vào.



Tiểu Dương thần sắc bình tĩnh, không có gì khác thường.



Cô nàng vừa mới tốt nghiệp đại học, tham gia công tác chưa được bao lâu, nên chưa dưỡng thành thói quen đọc báo Đảng, nên vẫn chưa biết báo chí quần chúng đang ném ra một quả bom tấn như vậy.



Cao Khiết tùy tay cầm tờ báo Nhật báo quần chúng nhìn lại, nét mặt mỉm cười, tâm trạng sung sướng.



Sau đó, Chủ tịch thị xã Cao Khiết hai hàng lông mày giương lên, vẻ mặt trở nên kinh ngạc vô cùng, gần như là đọc như đi mây về gió là hết bài văn, rồi lập tức cầm điện thoại lên.



- Xin chào, tôi là…



Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tự tin của Phạm Hồng Vũ.



- Phạm Hồng Vũ!



Cao Khiết kêu lên một tiếng nhẹ nhàng.



- Chị, làm sao vậy?



- Biến cố bất thình lình, một chút cũng không hù sợ Bí thư Phạm, hắn cười hì hì hỏi.



- Cậu…cậu còn hỏi tôi? Sao lại thế này? Nhật báo quần chúng sao lại có bài văn này? Cậu đừng nói cho tôi biết là cậu viết đấy nhé?



Bài văn này không phải là bài xã luận ngắn, cũng không nói tên tác giả, nhưng Cao Khiết có thể trăm phần trăm khẳng định, đây chính là bút tích của Phạm Hồng Vũ, tuyệt đối không sai. Cách đặt câu này Cao Khiết rất quen thuộc.



- Ồ, báo hôm nay sao?



Phạm Hồng Vũ hỏi ngược lại.



Bởi vì hậu cần lạc hậu, Phạm Hồng Vũ chưa nhìn thấy sức ảnh hưởng của mình ở Nhật báo quần chúng.




- Ba!



- Bắt đầu chưa?



Phạm Vệ Quốc một câu không đầu không đuôi hỏi.



- Bắt đầu rồi!



Phạm Hồng Vũ trịnh trọng nói.



- Cấp trên ở thủ đô có tin tức gì không?



Trầm ngâm một chút, Phạm Vệ Quốc lại hỏi.



Phạm Hồng Vũ không kìm nổi mỉm cười nói:



- Ba, người ta không phải là thái độ bỏ qua sao?



Phạm Vệ Quốc cũng cười.



Bài báo này của Phạm Hồng Vũ trong Nhật báo quần chúng quả thật đã nói rõ rất nhiều vấn đề. Nếu không cần thông qua Ban tuyên giáo Đảng ủy ba cấp phê duyệt, muốn ở Nhật báo quần chúng mà đăng lên bài văn mang tính quan điểm chính trị thì chỉ có một khả năng, là phải có một nhân vật đại siêu cấp tự mình ra mặt.



Về tiền căn hậu quả, ngoài trừ Phạm Hồng Vũ, ước chừng Phạm Vệ Quốc là người rõ ràng nhất. Phụ tử chí thân, Phạm Hồng Vũ áp dụng hành động lớn như vậy, thì không có khả năng giấu cha của mình.



Nếu Phạm Vệ Quốc chỉ là một cán bộ cơ sở bình thường, hoặc một công nhân bình thường thì không sao, Phạm Hồng Vũ sẽ không thông báo cho ông. Nhưng Phạm Vệ Quốc là một Chủ tịch huyện, bài văn vừa lên báo, bao nhiêu người sẽ biết. Nếu trước đó không biết rõ tình hình thì nhất định sẽ rất sốt ruột.



Phạm Hồng Vũ không thể bất hiếu như thế.



- Xem ra cũng là gió thổi mưa giông trước cơn bão thôi.



Một lát sau, Phạm Hồng Vũ nói.



- Đó là khẳng định, cũng rất nhanh sẽ ngả bài. Chúng ta hết thảy cứ định ra sách lược xử lý.



- Được!



Phạm Vệ Quốc gật đầu, lập tức dặn dò hai câu.



- Chú ý khống chế tính tình của mình, hữu lý thanh cao. Không nên trúng kế kích động của người ta.



Xem ra, mọi người đều giống nhau, duy nhất lo lắng chính là tính tình nóng như lửa của Phạm Hồng Vũ, sợ hắn vạch áo cho người khác xem lưng.



- Vâng, con biết rồi.