Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 296 : Chính diện giao phong

Ngày đăng: 01:14 22/04/20


Khi chiếc xe con Warsaw lái vào trong tòa nhà Thị ủy thì đã gần một tiếng sau.



Con đường của huyện đã sửa lại xong xuôi, từ Phong Lâm đến thị xã Ngạn Hoa thời gian rút ngắn đến hơn hai mươi phút. Đồng chí Phạm Hồng Vũ khoan thai đến chậm, ý đồ tương đương rõ ràng.



Trên thực tế, trong một giờ này, máy nhắn tin của Phạm Hồng Vũ vang lên như muốn bể. Tất cả đều là từ văn phòng của Phó chủ tịch thị xã Lục gọi tới.



Nhưng Bí thư Phạm không thèm để ý.



Nói sau, hiện tại còn chưa có điện thoại di động. Cho dù Bí thư Phạm có muốn gọi điện thoại lại cũng không làm được. Hắn tin tưởng thư ký của Lục Nguyệt hẳn là đã sớm gọi điện cho các lãnh đạo khác trong thị trấn, biết được hắn đã rời khỏi thị trấn Phong Lâm, nên không tra tấn gọi điện thoại cho hắn nữa. Chỉ có điều, đây là đại diện cho một thái độ nôn nóng, cũng coi như là cảnh cáo Phạm Hồng Vũ. Đồng chí Phạm Hồng Vũ, Chủ tịch thị xã Lục đã rất tức giận rồi.



Ngài ấy rất khẩn trương.



Phạm Hồng Vũ vốn thích lái chiếc xe jeep cũ, lần này lại khác thường, lái chiếc xe Warsaw tới, tất nhiên là phải chú ý đến hình tượng. Bất kể như thế nào, xe ô tô màu đen so với xe jeep quân dụng màu xanh lá mạ phong cách hơn nhiều, bày ra thân phận không tầm thường.



[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ vừa đi vào tòa nhà UBND thị xã, liền cảm nhận được một bầu không khí kỳ lạ.



Người nào gặp mặt hắn cũng né như né ôn dịch. Vừa thấy Bí thư Phạm bước lại, liền vội vàng hấp tấp tránh đi, dường như chỉ cần tiếp xúc với hắn thì sẽ bị lây bệnh. Khi Phạm Hồng Vũ bước qua, thì mới dám sau lưng hắn thở nhè nhẹ, ánh mắt sợ hãi.



Người này thật mạnh.



Một cái tát đã quăng hết mặt mũi của Thị ủy và UBND thị xã.



Chỉ có điều mọi người thật sự không đoán ra, Bí thư Phạm đang êm đẹp, tại sao lại phải gây ra chuyện như vậy? Bí thư Đảng ủy thị trấn cấp Trưởng phòng trẻ tuổi nhất toàn tỉnh, chẳng lẽ thật sự ngán làm chức quan này?



Lấy thân phận và địa vị của Phạm Hồng Vũ hiện nay, bình thường những sai lầm nhỏ sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục. Để bảo đảm cho hình thức Phong Lâm không bị đẩy ngã, các lãnh đạo thị xã nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở. Chỉ khi nào Phạm Hồng Vũ rời khỏi thị trấn Phong Lâm thì mới có thể tính sổ nợ mới nợ cũ với hắn.



Nhưng sai lầm trước mắt của Phạm Hồng Vũ lại quá nghiêm trọng, tuyệt đối vượt qua điểm mấu chốt có thể tha thứ của lãnh đạo thị xã.



Mọi người suy nghĩ cả trăm lần vẫn không có lời giải đáp, chỉ có thể quy kết cho việc Phạm Hồng Vũ làm việc thật sự không ấn định theo lẽ thường.



Người này rất thích gây sức ép.



Không đem tiền đồ của mình ra gây sức ép thì tuyệt không bỏ qua.



Người như thế, tốt hơn hết là cách xa hắn ra, không cần phải dính xui xẻo từ hắn.



Phạm Hồng Vũ không thèm để ý chút nào, thần thái tự nhiên, chậm rãi đi tới phòng làm việc của Lục Nguyệt.




Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Đồng chí Lục Nguyệt, xin anh làm cho rõ, tôi ở Nhật báo quần chúng viết bài văn này, là lấy tư cách cá nhân của một người đảng viên bình thường mà phát biểu, không phải lấy danh nghĩa thị trấn Phong Lâm mà phát biểu. Cá nhân hướng tòa soạn đóng góp, có cần phải trải qua ai xét duyệt không? Chẳng lẽ gửi bản thảo tới Nhật báo quần chúng, ban biên tập ở đó bỏ bớt đi một cửa của Ban Tuyên giáo Thị ủy thì cũng là quyết định của bọn họ, chẳng có quan hệ gì với tôi. Tội danh vô tổ chức vô kỷ luật này, làm sao có thể trút lên người tôi chứ?



- Cậu…



Lục Nguyệt lập tức nghẹn lời, gắt gao nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ, nửa ngày không nói ra được lời nào.



Phạm Hồng Vũ ngược lại lại rất bình tĩnh.



Tính cách của hai người giờ phút này khác hẳn nhau hoàn toàn.



- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, già mồm át lẽ phải cũng vô dụng thôi. Hành vi này của cậu, trên thực tế đã tạo thành trở ngại rất lớn cho cải cách chế độ công hữu doanh nghiệp quốc doanh và công tác thu hút đầu tư trên toàn thị xã, ảnh hưởng vô cùng lớn. Nếu cậu có ý kiến, vì sao không thể đề xuất với Thị ủy trước? Nhất định phải đăng lên Nhật báo quần chúng à? Đây không phải là vô tổ chức, vô kỷ luật thì là hành vi gì?



Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:



- Đồng chí Lục Nguyệt, tôi cho rằng động tác này củ thị xã trên căn bản đã xảy ra vấn đề, nhất định phải lập tức dừng lại, tiến hành điều chỉnh, không cần cứ sai lầm mãi.



Lục Nguyệt sắc mặt dần dần trở nên xanh mét, gắt gao nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ, từng chữ từng câu:



- Phạm Hồng Vũ, tôi nhắc nhở cậu, không cần tự cho là đúng. Đừng tưởng rằng không có cậu, công tác của Ngạn Hoa liền chết hết.



Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:



- Chủ tịch thị xã Lục, tôi cho rằng cảm xúc của anh bây giờ đã bắt đầu không thể kiểm soát. Chúng ta tạm thời không thể nào bình đẳng nói chuyện được. Tôi trước xin lỗi không tiếp được, chờ sau khi anh bình tĩnh thì chúng ta sẽ bàn lại.



Nói xong, Phạm Hồng Vũ lập tức xoay người, cũng không quay đầu lại rời khỏi văn phòng Lục Nguyệt.



Rầm!



Tách trà của Lục Nguyệt rơi xuống đất bể nát.



Thư ký sợ tới mức nhảy dựng lên.



Phạm Hồng Vũ lại không thèm phản ứng, ngênh ngang rời đi.