Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 297 : Tranh thủ giải quyết vấn đề

Ngày đăng: 01:14 22/04/20


Phạm Hồng Vũ cũng không rời khỏi văn phòng UBND thị xã, mà là đến phòng Cao Khiết.



Cao Khiết cũng đang đứng bên cạnh cửa sổ hướng ra xa, trên bàn bày đầy văn kiện. Trợ lý Chủ tịch thị xã Cao lúc này cũng không còn tâm tư đi xử lý công vụ. Cô biết Phạm Hồng Vũ đã đến UBND thị xã. Vừa rồi Phạm Hồng Vũ dừng xe Cao Khiết đã nhìn thấy.



Hiện tại, chắc Phạm Hồng Vũ đang ở trong phòng Lục Nguyệt, giống như hai con gà chọi phùng mang trợn mắt nhìn nhau.



Cao Khiết thực có chút lo lắng cho tính tình của Phạm Hồng Vũ.



Rất khó tưởng tượng, Lục Nguyệt bình thường giống như một tao nhân, một khi xung đột với Phạm Hồng Vũ thì thành ra bộ dạng gì. Lục Nguyệt có thể giống như những chàng thanh niên trẻ tuổi kích động, hướng Phạm Hồng Vũ đập bàn giận dữ?



Tốt nhất đừng nên như vậy.



Nếu không, Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ đem cái bàn của Lục Nguyệt mà đập vỡ.



[CHARGE=3]Nếu thật là Phó chủ tịch thường trực thị xã và Bí thư Đảng ủy Phong Lâm đang ở trong phòng làm cái việc đó, để lan truyền ra ngoài, chỉ cần một sự kiện này thôi cũng đủ để cho Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ bị song song hao tổn.



Đang lúc Cao Khiết lo lắng thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.



- Ai đấy?



Cao Khiết xoay người lại, không kiên nhẫn hỏi.



Nếu như là đồng nghiệp thì Cao Khiết không nghĩ sẽ gặp.



- Là tôi đây!



Ngoài dự đoán của cô, bên ngoài truyền đến thanh âm của Phạm Hồng Vũ.



Cao Khiết nhướn mày, lập tức mở cửa phòng. Kỳ thật thì cửa phòng không khóa, chỉ có điều Cao Khiết có chút sốt ruột mà thôi.



- Hồng Vũ!



Vừa thấy Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết liền không kìm lòng nổi, nắm lấy bàn tay của hắn, giống như nếu không nắm Phạm Hồng Vũ chặt một chút, bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ biến mất trước mặt cô.



Về phần cái gì kiêng kỵ thì cứ mặc nó đi.



- Tình huống như thế nào rồi?



Cao Khiết một tay kéo Hồng Vũ vào, vội vàng hỏi.



- Chủ tịch thị xã Lục không nén được cơn tức giận.



Phạm Hồng Vũ mỉm cười, thần thái rất nhẹ nhàng, nắm chặt bàn tay mềm mại của Cao Khiết trong bàn tay thô ráp của mình. Thấy vẻ mặt lo âu của Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ thiếu chút nữa là nhịn không được, muốn ôm cô vào lòng.



Cao Khiết vừa mới hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt đỏ lên, rồi nhẹ rút tay ra, cắn môi nói:



- Ngồi đi!



Rồi tự mình đi pha trà cho Phạm Hồng Vũ.
Đang lúc nói chuyện, tiếng máy nhắn tin của Phạm Hồng Vũ vang lên. Phạm Hồng Vũ cầm lấy, cười nói:



- Chuyện gì đến cũng sẽ đến.



Bước đến trước bàn làm việc của Cao Khiết cầm điện thoại lên.



- Xin chào!



- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu đang ở đâu vậy?



Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm uy nghiêm của Tống Mân.



Phạm Hồng Vũ lập tức đáp:



- Bí thư Tống, tôi đang ở văn phòng thu hút đầu tư.



- Văn phòng thu hút đầu tư?



Tống Mân lặp lại một câu. Hiển nhiên, Tống Mân không hiểu lúc này Phạm Hồng Vũ lại còn có tâm tư đến phòng thu hút đầu tư tìm Cao Khiết. Chẳng lẽ vừa rồi Lục Nguyệt còn chưa đè uy phong của hắn xuống?



Lục Nguyệt cho gọi Phạm Hồng Vũ, Tống Mân cũng biết được. Trong thời khắc mẫn cảm như thế này, đối với hành động của Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ, Tống Mân tất nhiên là chú ý cao độ. Không chỉ có ông ta không mà các lãnh đạo chủ chốt cũng giống như vậy.



Đừng nhìn Lục Nguyệt bình thường tao nhã, Tống Mân tin rằng Lục Nguyệt sẽ không nương tay với Phạm Hồng Vũ.



Việc này đề cập đến đường lối chi tranh, Lục Nguyệt không có đường lui.



Nếu lần này không thể đánh bại Phạm Hồng Vũ, Lục Nguyệt nên quay về thủ đô. Sự thật chứng minh, Lục Nguyệt không thích hợp với công tác cơ sở, đối với lưu manh cơ sở không có cách trị, năng lực làm việc có tính cực hạn rất lớn.



- Vâng, Bí thư Tống, xin hỏi Bí thư Tống có chỉ thị gì?



Phạm Hồng Vũ mỉm cười hỏi, giọng điệu rất bình tĩnh, hiểu được nhưng lại giả bộ hồ đồ.



Tống Mân âm thầm hít vào một hơi, cũng rất bình tĩnh nói:



- Như vậy đi, cậu lập tức tới phòng tôi một chuyến.



Không có việc gì, ngầm hiểu lẫn nhau.



- Vâng, Bí thư Tống, tôi lập tức tới ngay.



Phạm Hồng Vũ buông điện thoại, mặt hướng Cao Khiết, hai hàng lông mày nhíu lại, thấp giọng nói:



- Tống Mân chắc có lẽ không…



- Chắc có lẽ ông ta không muốn xông lên đầu tiên, sợ có người không hài lòng. Cái gì tới sẽ tới, nên tranh thủ giải quyết vấn đề.



Phạm Hồng Vũ từ tốn nói.