Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 305 : Không ngờ kẹt xe

Ngày đăng: 01:14 22/04/20


- Chị, hôm qua chị ngủ không ngon à?



Sáng sớm, Cao Khiết đụng Phạm Hồng Vũ ở cửa nhà khách.



- Không có!



- Không có? Mắt thâm quần rồi đấy.



- Có thâm quầng sao? Để tôi xem một chút.



Cao Khiết lập tức khẩn trương, vội lấy từ trong bóp ra một cái hộp trang điểm, mở ra, nhìn vào trong gương, lúc này mới thở phào một cái.



- Không có sao, cứ nói bậy không.



Lúc ra cửa, Cao Khiết đã cẩn thận trang điểm, che lấp thâm quầng của mắt. Bất kể là Bí thư Đảng ủy thị trấn hay là Trợ lý Chủ tịch thị xã, tóm lại không một cô gái nào là không để ý đến dung mạo của mình. Càng xinh đẹp thì lại càng để ý.



[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Người khác không nhìn ra, nhưng tôi thì nhìn ra được.



Ai bảo bọn họ sớm chiều ở chung làm gì?



Cao Khiết cũng không phủ nhận. Tối hôm qua, quả thật cô ngủ không được ngon. Quốc gia đại sự, cộng với việc tư cứ quanh đi quẩn lại trong đầu, khiến một khắc cũng không an tĩnh được, như thế nào mà ngủ ngon giấc chứ?



- Chú Cao nói như thế nào?



- Ông ấy không nói gì. Chuyện này quá lớn, tạm thời cũng không thể quyết định nhanh được.



Cao Khiết nhẹ nhàng lắc đầu.



Điểm này, Phạm Hồng Vũ hoàn toàn có thể đủ lý giải.



- Đi thôi, đến đường Thủ Nghĩa. Tiêu Lang nói bên kia có một quán trà không tệ, phong cách phục cổ, ý nhị mười phần.



Phạm Hồng Vũ cũng không nhàn rỗi, đã sớm liên hệ với Tiêu Lang. Sắp phát sinh một trận phong ba lớn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của rất nhiều người. Trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, Vưu Lợi Dân dường như không bị ảnh hưởng quá lớn, lại còn đạt được địa vị huy hoàng, vạn chúng kính ngưỡng. Tuy nhiên, trong cái thế giới này, Phạm Hồng Vũ cảm thấy bản thân cần phải nhắc nhở một chút.



Huống chi, hắn và Tiêu Lang đã lâu rồi không có gặp mặt.



Là bạn, nhất định không thể để thời gian quá dài mà không giao tiếp. Bằng không thì nên xem lại mối quan hệ.



Chiếc xe Warsaw chạy nhanh ra khỏi nhà khách, hướng đường Thủ Nghĩa chạy tới. UBND tỉnh nằm ngay trên đường Thủ Nghĩa. Cũng may hôm nay là chủ nhật nên Tiêu Lang có thể tranh thủ thời gian đến gặp mặt Phạm Hồng Vũ ở quán trà. Nếu đổi là ngày khác, thì phải tìm Tiêu Lang vào buổi tối. Làm thư ký cho đại lãnh đạo, cơ bản không có được sự tự do như người thường.




Một lát sau, một làn khói bốc lên từ cái ấm. Tiêu Lang tùy tay pha trà, rồi tùy ý bổ sung một câu.



Trong phòng lập tức đượm mùi thơm ngát, làm người ta vui vẻ thoải mái.



Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nâng đồng hồ nhìn nói:



- Tiêu Ca, chúng tôi vừa rồi bị kẹt xe. Ở bên cạnh trường đại học sư phạm, rất nhiều sinh viên tụ tập trên đường, giống như là có điểm hành động.



Động tác pha trà đang lưu loát bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời.



Phạm Hồng Vũ cảm thấy kinh ngạc:



- Chuyện này, ở tỉnh không có nói trước hoặc báo động gì sao?



Tiêu Lang lại lắc đầu, cau mày lại, chậm rãi đổ nước trà vàng óng vào trong tách trà nhỏ, rồi lại dùng cái cặp cặp lên, nhẹ nhàng đặt trước mặt Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ.



- Cảm ơn!



Phạm Hồng Vũ duỗi tay ra nhận.



- Hồng Vũ, cậu thật đã sớm dự đoán sẽ phát sinh sự tình này?



Tiêu Lang nâng chung trà lên, nhấp một miếng rồi đột nhiên hỏi.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Chưa nói là sớm đoán trước, chỉ có điều căn cứ vào thế cục mà phân tích. Tình huống này sớm muộn sẽ phát sinh. Tiêu ca, tôi có một thỉnh cầu.



- Cậu cứ nói.



Tiêu Lang rất chuyên chú nhìn hắn.



- Xin anh an bài một chút, tôi muốn hướng Chủ tịch tỉnh Vưu để báo cáo.



Cao Khiết vẻ mặt hoảng sợ, hồ nghi nhìn Phạm Hồng Vũ.



- Có thế



Không chút do dự, Tiêu Lang liền gật đầu.