Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 306 : Thường vụ viện Tỉnh ủy

Ngày đăng: 01:14 22/04/20


Tiêu Lang giữ lời, rất nhanh đã sắp xếp để Phạm Hồng Vũ bái kiến Vưu Lợi Dân.



Tuy nhiên sự sắp xếp này hơi đặc biệt, không phải ở phòng làm việc ở Chủ tịch tỉnh, mà là ở nhà riêng của Vưu Lợi Dân. Tiêu Lang tuy tuổi còn trẻ, nhưng làm việc cũng rất chu đáo. Ở thời khắc nhạy cảm như vậy, Chủ tịch tỉnh công khai triệu kiến Phạm Hồng Vũ ở phòng làm việc, có thể sẽ dẫn đến hiểu lầm, cho rằng bài viết của Phạm Hồng Vũ trên Quần Chúng nhật báo là do Vưu Lợi Dân “sai khiến”.



Điều đó, nhất định phải tránh.



Gặp Phạm Hồng Vũ ở nhà riêng thì khác, thứ nhất có thể giữ bí mật, thứ hai cho dù có người biết thì cũng chỉ cho rằng Phạm Hồng Vũ đến vì việc riêng. Vưu Lợi Dân quý mến Phạm Hồng Vũ, tán thưởng Hình thức Phong Lâm, đã không còn là bí mật nữa.



Đối với người sáng lập ra hình thức Phong Lâm, Chủ tịch tỉnh Vưu cũng kính nể vài phần.



Nhưng, động tác bên Ngạn Hoa tuyệt đối không phải vì Phạm Hồng Vũ ở lại tỉnh mà dừng lại, những tin tức ở địa khu Ngạn Hoa đều đến tai hắn.



[CHARGE=3]Màn đêm buông xuống, đúng lúc Phạm Hồng Vũ chuẩn bị đến bái kiến Vưu Lợi Dân, điện thoại lại reo lên.



Cao Khiết cầm điện thoại lên, sau đó hạ giọng nói:



- Là Chủ nhiệm Thái!



Cả ngày nay, Cao Khiết đều ở cùng một chỗ với Phạm Hồng Vũ, đứng trong phòng Phạm Hồng Vũ. Ai cũng không cảm thấy có gì bất ổn cả.



Chủ nhiệm Thái ở đây, chính là Thái Dương.



Trong khoảng thời gian này, tin tức bên địa khu Ngạn Hoa chủ yếu là Thái Dương thông báo cho Phạm Hồng Vũ. Gã là Phó chánh văn phòng UBND địa khu, nên tin tức rất nhanh nhạy, độ chính xác cũng cao.



Phạm Hồng Vũ gật đầu, cầm điện thoại lên gọi cho Thái Dương.



- Anh Thái.



- Hồng Vũ, còn trên tỉnh à?



Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy lo âu của Thái Dương.



- Vâng, chuẩn bị đi gặp Chủ tịch tỉnh Vưu.



Đối với Thái Dương, Phạm Hồng Vũ không có gì để giấu diếm cả, hai người bọn họ không những là bạn tốt mà còn là chiến hữu đứng chung một chiến hào. Hơn nữa, trong thời điểm quan trọng này thì Phạm Hồng Vũ càng không thể giấu diếm Thái Dương bất cứ hành động gì, Thái Dương sẽ đem tin tức này báo cáo cho Khâu Minh Sơn.



Lục Nguyệt cũng đã sớm “động viên toàn quân” rồi, Phạm Hồng Vũ bên này cũng không thể bình chân như vại được mà cũng phải chuẩn bị “chiến đấu”.



- Đi gặp Chủ tịch tỉnh?



Thái Dương giật mình kinh hãi. Tuy rằng đã biết Chủ tịch tỉnh Vưu coi trọng Phạm Hồng Vũ, nhưng giáp mặt yết kiến lần này, vẫn nằm ngoài dự kiến của Thái Dương.



Đây là một tin tức cực kỳ quan trọng.



Nếu Phạm Hồng Vũ có thể tranh thủ được sự ủng hộ của Chủ tịch tỉnh Vưu, thì “trận chiến” này khả năng giành chiến thắng là rất lớn.



- Ừ, Tiêu Lang sắp xếp.



- Được, tôi nói ngắn gọn nhé. Nghe nói Bí thư Tỉnh ủy Vinh cũng rất chú ý đến chuyện lần này của cậu, đích thân nói chuyện điện thoại với Bí thư Lương Quang Hoa, phê bình Tống Mân không nắm được tình hình ở thị xã.
Vưu Lợi Dân mặc một bộ y phục hàng ngày rộng thùng thình, đang ngồi ở ghế sô pha đọc báo. Ngoài ông ra, không còn ai khác.



Có thể thấy được, lần triệu kiến này được Vưu Lợi Dân hết sức coi trọng.



Phạm Hồng Vũ bước nhanh lên phía trước, hơi cúi đầu trước Vưu Lợi Dân, nói:



- Xin chào Chủ tịch tỉnh.



Vưu Lợi Dân đặt tờ báo xuống, đưa mắt nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh, vuốt cằm, nói:



- Ngồi đi!



Bộ dạng tương đối tùy ý.



- Vâng, cảm ơn Chủ tịch tỉnh.



Phạm Hồng Vũ ngồi xuống ghế sô pha, sống lưng thẳng lắp, nhìn vào mặt Vưu Lợi Dân, không chớp mắt.



Tiêu Lang tự tay rót trà cho Phạm Hồng Vũ.



Thấy bộ dạng này của Phạm Hồng Vũ, Vưu Lợi Dân khẽ mỉm cười, thản nhiên hỏi:



- Thế nào, không nén được tức giận, đến chỗ tôi tìm trợ giúp hả?



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh quan tâm, trợ giúp thì tạm thời chưa cần.



- Ồ, vậy cậu đến vì mục đích gì?



Vưu Lợi Dân cảm thấy kinh ngạc, hỏi.



- Chủ tịch tỉnh, tôi chủ yếu muốn báo cáo với ngài một chút, Chủ tịch Địa khu Khâu Minh Sơn và cha tôi là Phạm Hồng Vũ quan tâm đến một số công việc học hành của học sinh.



Phạm Hồng Vũ đưa ra một đáp án khiến người ta ngạc nhiên.



Trên mặt Tiêu Lang tỏ ra kinh ngạc.



Vưu Lợi Dân hỏi ngược lại:



- Quan tâm đến một số việc trưởng thành của học sinh?



- Đúng vậy, Chủ tịch tỉnh. Trong thời gian này, Chủ tịch Địa khu Khâu Minh Sơn đặc biệt quan tâm đến một số trường học của địa khu, tiến hành tọa đàm với giáo viên và học sinh, cha tôi cũng vậy….để giúp học sinh sinh viên hình thành thế giới quan chính sác, để họ phân biệt được cái sai cái đúng, chuyên tâm vào việc học tập của mình. Trước mắt, hiệu quả cũng không tệ chút nào.



Phạm Hồng Vũ giọng nói trầm thấp, bình tĩnh báo cáo.



Vưu Lợi Dân không kìm nổi bèn ngồi thẳng người lên, hai mắt sáng ngời nhìn hắn.