Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 311 : Tôi ủng hộ cậu
Ngày đăng: 01:14 22/04/20
- Chủ tịch Hạ, tôi lá gan quả thật rất lớn.
Phạm Hồng Vũ vẫn không sợ, mỉm cười nói, vẫn đứng thẳng nơi đó, ánh mắt kiên định, tuyệt không lảng tránh.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, xem ra cậu còn chưa nhận ra sai lầm của mình. Tôi hỏi cậu, cậu đối với quyết định của thị xã không có ý kiến, vì sao trước đó không báo cáo với lãnh đạo Thị ủy? Hành động vô tổ chức vô kỷ luật như vậy, đó chính là sai lầm. Cậu nhất định phải nhận thức được điểm này.
Hạ Uy vẫn sa sầm nét mặt, nghiêm túc nói.
Phạm Hồng Vũ cười, hỏi ngược lại:
- Chủ tịch Hạ, ngài cho là tôi trước đó hướng lãnh đạo Thị ủy báo cáo thì có tác dụng sao? Văn kiện của Thị ủy trước khi phát xuống, ngay cả cái ý kiến trưng cầu dự thảo cũng không có, trực tiếp phát thẳng xuống dưới, có thể thấy được quyết tâm của Thị ủy, cũng không có tính toán nghe ý kiến của các đồng chí ở dưới.
- Nếu thị xã đã hạ quyết tâm, vậy thì cậu cũng nên kiên quyết quán triệt chứng thực. Là đảng viên, tuyệt đối không thể đối nghịch với tổ chức. Đây là một sai lầm nghiêm trọng.
[CHARGE=3]- Chủ tịch Hạ, thủ trưởng tối cao đã từng nói, thực tiễn mới chính là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý. Biết rõ quyết định của Thị ủy là sai lầm, là đảng viên, tôi nên có nghĩa vụ đề xuất. Ở Nhật báo Quần Chúng đăng một bài văn, cũng là một phương thức phát biểu ý kiến. Tôi không cho rằng tôi làm vậy là phạm sai lầm. Ý kiến chính xác thì tôi nhất định phải kiên trì. Đây mới chính là điều người Đảng viên phải làm.
Phạm Hồng Vũ không chút để ý đến lời phê bình của Hạ Uy, mà chậm rãi nói.
Hạ Uy không nói, gắt gao nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, ánh mắt nghiêm nghị.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên đối diện, tuyệt không lùi bước.
- Haha…
Hạ Uy chợt cười to, vui mừng.
- Được, tốt lắm, không hổ danh là con trai của Phạm Vệ Quốc, tính cách mạnh mẽ.
Hạ Uy nói xong, nhẹ vỗ bàn một cái, vẻ mặt nghiêm túc không còn thấy nữa, thay vào đó là một sự thưởng thức không hề che giấu.
Phạm Hồng Vũ âm thầm buồn cười.
Đây thật là trùng hợp, vốn hắn cũng muốn hướng Hạ Uy nói ra yêu cầu này, thậm chí đã nghĩ đến điều kiện trao đổi, tính toán kéo cho Mặt trận tổ quốc một số tài trợ, để đổi lấy sự ủng hộ của Hạ Uy. Ai ngờ hắn còn chưa mở miệng, Hạ Uy chính mình đã đề nghị đầu tiên.
Vừa buồn ngủ, người khác vội vàng mang cho anh một cái gối.
Điều thú vị trong thiên hạ thật vô cùng quá mức.
- Chủ tịch Hạ, tôi kiên quyết phục tùng an bài. Không nói gạt ngài, Phong Lâm bên kia tôi thật sự là không thể bỏ qua được. Chủ tịch thị xã Cao tuy rằng kiêm nhiệm Bí thư, nhưng dù sao tinh lực của cô ấy cũng phải đặt ở thu hút đầu tư. Phong Lâm chỉ là kiêm quản. Tôi muốn thường xuyên đến Phong Lâm, hiệp trợ cho Chủ tịch thị xã Cao một chút công việc, khiến cho tình thế tốt của Phong Lâm tiếp tục phát triển.
Phạm Hồng Vũ đem suy nghĩ của mình nói thẳng ra.
Với thái độ của Hạ Uy ngày hôm nay, hắn cảm thấy không cần phải dấu giếm Hạ Uy mục đích của mình.
- Haha, không thành vấn đề. Phong Lâm là thị trấn phát triển nhất của thị xã chúng ta, cậu thường xuyên đến đó, hẳn là với kinh nghiệm phát triển Phong Lâm cũng có thể tổng kết một chút.
- Vâng, Chủ tịch Hạ, tôi chỉ lo lắng, các lãnh đạo khác của thị xã không muốn thấy an bài như vậy. Đến lúc đó công tác sẽ bị động, không thể triển khai.
Hạ Uy vung tay lên, khí phách nói:
- Điều này không cần lo lắng, nếu cậu là cán bộ của Mặt trận tổ quốc chúng tôi, an bài công tác của cậu như thế nào thì đó là sự việc của chúng tôi. Thị ủy và UBND thị xã nếu thật can thiệp, cậu có thể yên tâm, hết thảy có tôi đây.
Vẫn không tin đám người Lục Nguyệt và Tống Mân có thể trước mặt Hạ Uy tôi làm ra điều gì.
Muốn tìm mắng à?
Phạm Hồng Vũ hiểu ý gật đầu, khóe miệng hiện lên chút tươi cười.