Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 312 : Phó Chánh văn phòng Phạm? Bí thư Phạm?

Ngày đăng: 01:14 22/04/20


Buổi sáng ngày thứ hai, Đảng ủy thị trấn Phong Lâm và thành viên bộ máy chính quyền lần lượt hướng đến phòng họp nhỏ tham gia hội nghị.



Đây đã thành lệ thường.



Cao Khiết khi còn đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy, mỗi tuần đều phải mời dự họp hội nghị liên tịch, bố trí công tác trọng điểm trong một tuần, và nó đã trở thành quy phạm. Khi Cao Khiết đi rồi, Phạm Hồng Vũ tiếp nhận chức vụ Bí thư, quy củ này vẫn không thay đổi.



Hiện tại, Bí thư Phạm đi rồi, Bí thư Cao trở về thì mọi người vẫn trước sau tiến đến phòng họp như cũ.



Thành viên bộ máy vừa vào phòng, tất cả đều không khỏi ngẩn cả người.



Trên đài Chủ tịch không phải là Chủ tịch thị xã Cao, mà là Bí thư Phạm. Chủ tịch thị trấn Cố Dưỡng Hạo ngồi một bên, thấp giọng trò chuyện với Phạm Hồng Vũ.



Bí thư Phạm…ồ, hiện tại nên gọi là Phó Chánh văn phòng Phạm. Phó Chánh văn phòng Phạm sao lại trở về? Hơn nữa công khai ngồi ở vị trí Chủ tịch, vẫn giống như trước kia, chẳng có gì khác nhau.



[CHARGE=3]Tuy nhiên, các thành viên cũng chỉ ngẩn người một chút rồi rất nhanh khôi phục lại bình thường, một đám vẻ mặt tươi cười, chào hỏi Phạm Hồng Vũ. Tiếng “Chào buổi sáng, Bí thư Phạm” vang lên không dứt.



Không có người nào gọi là Phạm Chánh văn phòng.



Dây không phải là cố ý không tìm thoải mái sao?



Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, nhất nhất đáp lễ, không có chút thần sắc dị thường nào.



Thành viên bộ máy đều ngồi xuống đâu vào đấy.



Chưa đến chín giờ, tất cả nhân viên tham dự hội nghị đều đến đông đủ, một đám hướng đến vị trí chủ chốt, mắt nhìn Bí thư Phạm Hồng Vũ.



Phạm Hồng Vũ ánh mắt chậm rãi quét nhìn chung quanh, mỉm cười nói:



- Các đồng chí, hiện tại chúng ta bắt đầu họp. Tôi xin thay mặt cho Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Hạ uy, đến thị trấn Phong Lâm khảo sát công tác xây dựng kinh tế.



Các cán bộ ngơ ngác nhìn nhau, lập tức ngầm hiểu, một đám lộ ra ý cười.



Chủ tịch Hạ quả nhiên là người hay. Cái lý do như vậy mà cũng có thể nghĩ ra.


- Hoan nghênh Phó chủ tịch thị xã Lục đến thị trấn Phong Lâm kiểm tra công tác. Tôi phải đi chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo.



Sợ Phạm Hồng Vũ tắt điện thoại, Cao Khiết vội vàng kêu lên:



- Khoan, chờ một chút, cậu hãy nên tránh mặt một chút, không cần đem cục diện trở nên căng thẳng. Lúc này anh ta đang chiếm lý.



Cao Khiết lời này không phải là không có lý.



Bất kể thế nào, Thị ủy đã hạ văn kiện chính thức bổ nhiệm và miễn nhiệm, đồng chí Phạm Hồng Vũ đã không còn là Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm, kết quả đổi danh nghĩa, lại công khai trở về Phong Lâm tiếp tục làm Bí thư ngoài biên chế, một tay che trời, thực tế khống chế hết thảy mọi việc lớn nhỏ của Phong Lâm.



Hắn cảm thấy văn kiện bổ nhiệm và miễn nhiệm của Thị ủy thối lắm sao?



Tật xấu này bất kể thế nào cũng không thể chiều chuộng.



Bằng không, những cán bộ điều nhiệm đều làm như vậy, hết thảy đều loạn cả lên, lãnh đạo thị xã làm sao mà quản lý được nữa? Trực tiếp về nhà bán khoai lang cho rồi.



Lục Nguyệt biết rõ Phạm Hồng Vũ sẽ không khách khí với mình, thậm chí có thể giáp mặt bùng nổ, tổn thương đến uy nghiêm của Phó chủ tịch thường trực thị xã, nhưng nếu không đến thị trấn Phong Lâm thì chỉ sợ là không an tâm.



Phạm Hồng Vũ trước mặt mọi người chống đối y. Sự chống đối đó càng lúc càng ngang ngược, càn rỡ.



Nợ cũ nợ mới tính một lượt, tiếp tục cách chức, xem ai còn dám tiếp tục bao che cho hắn.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Chị, yên tâm đi, tôi đang muốn mời Chủ tịch thị xã Lục chỉ giáo một chút. Công tác điều tra của Mặt trận tổ quốc nên triển khai như thế nào để tôi có thể về báo cáo công tác cho Chủ tịch Hạ.



- Tóm lại không cần cãi nhau.



Cao Khiết lo lắng, dặn dò một câu.



- Tính cách của Chủ tịch thị xã Lục như đàn bà, làm sao mà cãi nhau ầm ĩ được?



Cao Khiết lập tức dở khóc dở cười.