Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 313 : Kích tướng
Ngày đăng: 01:14 22/04/20
Phó Chánh văn phòng Phạm nói được là làm được, vừa để điện thoại xuống, lập tức đi ra khỏi văn phòng, thông báo cho Chủ tịch thị trấn Cố Dưỡng Hạo, cùng với y lái xe ra ngoài thị trấn nghênh đón Chủ tịch thị xã Lục.
Lúc trước, khi Phạm Hồng Vũ làm Bí thư, lãnh đạo của Thị ủy và UBND thị xã đến kiểm tra công việc, chỉ cần không phải Tống Mân tự mình đến, cho dù là Chủ tịch thị xã Nhạc Tây Đình đến thì đều tiếp đãi theo quy cách, không cần điều động binh lực.
Lần này, Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định ngoại lệ.
Nếu thật đem toàn bộ thành viên bộ máy đảng ủy thị trấn tổ chức, bày ra nghi thức hoan nghênh long trọng, Phạm Hồng Vũ làm đầu tàu thì đây không phải là đối chọi gay gắt mà là không được tự tin. Phạm Hồng Vũ khiếp đảm, tự biết mình đuối ý, không dám một mình đối mặt với Chủ tịch thị xã Lục, nên phải gọi tất cả mọi người ra lâm trận, trợ thêm can đảm, muốn dựa vào đa số để chiến thắng.
- Chủ tịch thị xã Lục, Bí thư..Chánh văn phòng Phạm, Chủ tịch thị xã Cố đang ở phía trước.
Từ rất xa, lái xe đã phát hiện Phạm Hồng Vũ và Cố Dưỡng Hạo đang đứng ở ven đường, giống như phản xạ có điều kiện, chậm tốc độ xe lại, quay đầu hướng Lục Nguyệt báo cáo. Một tiếng “Bí thư Phạm” chuẩn bị thốt ra, nhưng cũng may nhanh trí, vào lúc quan trọng thì dừng cương trước bờ vực, rồi lại kinh sợ một thân mồ hôi lạnh.
[CHARGE=3]Thấy được Lục Nguyệt đối với Phạm Hồng Vũ tuyệt không buông tha, đuổi cùng giết tận, các cán bộ cơ quan trước mặt Chủ tịch thị xã Lục, một đám trở nên cực kỳ chú ý. Chọc giận Chủ tịch thị xã Lục, một người mạnh như Phạm Hồng Vũ kia mà cũng không ngăn cản nổi.
Lục Nguyệt hừ một tiếng, cũng không trả lời câu nào.
Lái xe lập tức khẩn trương.
Chủ tịch thị xã Lục đây là có ý gì?
Rốt cuộc là dừng xe hay không dừng xe.
Nhưng y lại không dám hỏi, lập tức khẽ cắn môi, chân phải đạp ga, chiếc xe con chậm rãi tăng tốc. Chủ tịch thị xã Lục không bảo ngừng, thì y không thể tự tiện ngừng xe lại. Về phần có đắc tội với Phạm Hồng Vũ hay Cố Dưỡng Hạo hay không thì đành tính sau vậy.
Anh ta chỉ là một lái xe bình thường, không thể tự chủ được.
Thư ký ngồi ở vị trí lái phụ cũng sốt ruột như nhau.
Nếu thật cứ lái xe qua như vậy, tảng lờ Phạm Hồng Vũ và Cố Dưỡng Hạo thì chẳng khác nào hung hăng cho bọn họ một cái tát. Giận thì có thể không giận, nhưng chỉ sợ kế tiếp không thể nào xong việc. Không thèm để ý tới Phạm Hồng Vũ và Chủ tịch Cố, Chủ tịch Lục đến thị trấn sẽ vắng ngắt, ngay cả một cán bộ cũng không ra ngoài gặp, vậy thì thể diện làm sao mà còn nữa?
Nhưng nhìn thấy sắc mặt Lục Nguyệt âm trầm như vậy, giống như nước có thể nhỏ xuống, thư ký cũng như lái xe đều câm như hến, một tiếng cũng không dám nói.
Chiếc xe chạy đến bên cạnh Phạm Hồng Vũ và Cố Dưỡng Hạo.
Đưa tay phải ra, chỉ hướng phòng họp nói.
Lư Đại Chính lúc này cũng từ phòng họp của mình bước ra.
Phạm Hồng Vũ cao giọng nói:
- Đại Chính, thông báo các đồng chí trong bộ máy, đến phòng họp ngay. Chủ tịch thị xã Lục có chỉ thị quan trọng.
Nghiễm nhiên vẫn là Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm, căn bản không xem mình là khách.
- Vâng, Bí thư Phạm.
Lư Đại Chính vội đáp ứng, xoay người đi thông báo, cũng quên mất việc tiến lên chào hỏi Chủ tịch thị xã Lục.
Ở thị trấn Phong Lâm, mọi người chỉ biết có Bí thư Phạm, Bí thư Cao, chứ không biết đến những người khác.
Lục Nguyệt lạnh lùng nói:
- Chánh văn phòng Phạm chúng ta đều là đến khảo sát. Những công việc này hẳn do các đồng chí trong thị trấn an bài. Chủ tịch thị trấn Cố, mời anh thông báo cho những cán bộ chịu trách nhiệm của Đảng ủy, chính quyền, Hội đồng nhân dân đến đây họp.
Cố Dưỡng Hạo vội vàng gật đầu nói:
- Vâng, Chủ tịch thị xã Lục, tôi lập tức an bài ngay. Chủ tịch thị xã Lục, Bí thư Phạm, xin mời.
Là “Bí thư Phạm” chứ không phải là “Chánh văn phòng Phạm”, Cố Dưỡng Hạo nói rất rõ ràng, không có nửa phần trì trệ. Chủ tịch thị xã Lục, xin thứ cho tôi, tôi sẽ phục tùng chỉ thị của anh, nhưng xin anh đừng làm tôi khó xử.
Lục Nguyệt sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, lạnh lùng nhìn Cố Dưỡng Hạo, hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, chậm rãi hướng đến phòng họp.
Cố Dưỡng Hạo hôm nay trên trán rịn một tầng mồ hôi.
Nhưng cũng chỉ biết kiên trì đi theo phía sau Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ.