Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 37 : Hiểu Rõ Rồi

Ngày đăng: 01:11 22/04/20


- Đến rồi à? Mời vào!



Ninh Hồng không bận rộn trong bếp, mà lặng lẽ ngồi trong phòng khách uống trà, thấy Phạm Hồng Vũ đã đến cửa, liền đứng dậy khẽ cười nói.



Về đến nhà, Ninh Hồng cũng đã thay một bộ quần áo khác, một chiếc áo lông bó sát cao cổ, kết hợp với một chiếc quần ka ki màu đen. Thời điểm những năm tám mươi cũng đã bắt đầu thịnh hành loại áo lông bó sát cao cổ, gần như các cô gái trẻ, cô nào cũng có một đến hai chiếc. Triệu Ca cũng có một chiếc màu vàng.



Dáng người Ninh Hồng khá mảnh dẻ, không có đường cong quyến rũ được như Triệu Ca.



Nhưng khí chất của cô lại tạo ra một sự hấp dẫn đặc biệt cho cô.



Phạm Hồng Vũ đi vào, tiện tay kéo cánh cửa lại, nhưng vẫn chỉ để khép hờ như ban nãy.



- Cơm nước đã xong rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.



Ninh Hồng dẫn Phạm Hồng Vũ vào phòng ăn. Cái gọi là phòng ăn này, chính là một không gian nho nhỏ cách phòng bên phải không xa, một bộ bàn ghế gỗ được đặt ở đó, trông rất gọn gàng ngăn nắp.



Trên bàn bày hai món ăn mặn, một món rau, một bát canh.



- Xin lỗi nhé tiểu Phạm, tôi không biết nấu nướng, hai món này là tôi mua ở nhà khách Huyện ủy, về chỉ hâm nóng lại. Có thể sẽ không hợp khẩu vị của cậu, cậu đừng chê nhé. So với đồ ăn ở chỗ Triệu Ca thì đương nhiên là không thể bằng được rồi.



Ninh Hồng hơi áy náy nói.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Không vấn đề gì đâu, tôi chỉ cần no bụng là được rồi.



Đây cũng là điều khiến hắn hài lòng nhất sau khi trùng sinh. Ở thế giới kia, thời gian ăn cơm đối với hắn như một loại hình phạt, rõ ràng bụng đói đấy nhưng không thể nào nuốt nổi.



- Uống chút rượu không? Chỗ tôi có rượu đỏ đấy.



Trên bàn cơm có một chai rượu nho đỏ.



- Rượu thì thôi, không giấu chị, hiện giờ tôi rất là đói bụng.



Tối nay rõ ràng không phải Ninh Hồng mời hắn đến uống rượu.



Ninh Hồng khẽ mỉm cười nói:



- Vậy được, ăn cơm.




Điều này Phương Văn Phong chưa từng ngờ đến.



Trên đường không ngờ lại mọc ra một tên Trình Giảo Kim như vậy.



- Chị Nhinh, tôi còn có một câu hỏi nữa.



- Cậu nói đi.



- Tôi muốn biết giữa chị và Phương Văn Phong rốt cuộc là có quan hệ như thế nào. Bên ngoài đều nói hai người từng là bạn học, Trương Dương và Phương Văn Phong còn là bạn bè tối, chị đã từng là người yêu của Trương Dương…những lời đồn đại này có đúng không?



Phạm Hồng Vũ trầm giọng hỏi.



Ninh Hồng sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng không lảng tránh vấn đề, nhẹ nhàng đáp:



- Cơ bản đều là sự thật đấy. Chắc cậu đang cảm thấy kỳ lạ rằng tại sao tôi lại lấy Phương Văn Phong đúng không?



Phạm Hồng Vũ gật gật đầu.



Trực giác nói cho hắn biết, ở đây nhất định có câu chuyện. Nếu đổi lại hắn là Ninh Hồng thì kiểu gì cũng chọn lấy Trương Dương, chứ không phải là Phương Văn Phong. Con người Phương Văn Phong âm trầm như vậy, đàn ông bình thường đã có chút chịu không nổi, đừng nói đến người phụ nữ ngày nào cũng phải sống với y.



Ninh Hồng lúc đầu do dự, có thể nhìn ra cô không phải không muốn nói chân tướng cho Phạm Hồng Vũ, chỉ là đang suy nghĩ xem mở lời thế nào. Dù sao Phạm Hồng Vũ mới chỉ là một chàng thanh niên mới lớn, có những chuyện không thể nói cho thấu đáo được.



- Năm đó lúc điểm thanh niên trí thứ, đã xảy ra một việc…tôi, tôi chỉ có thể gả cho Phương Văn Phong.



Do dự một chút, Ninh Hồng cũng nói ra, tránh né ánh mắt của Phạm Hồng Vũ.



- Hiểu rồi.



Phạm Hồng Vũ lập tức đáp.



Hắn đúng là đã hiểu rồi, việc như vậy không phải là mới mẻ gì, bên ngoài diễn ra vô số.



- Tiểu Phạm, tôi biết cậu là người trọng nghĩa, điều này rất giống với Trương Dương, tôi không nhìn lầm đâu. Tuy nhiên cậu có tâm kế hơn so với Trương Dương, người bình thường không thể hại cậu được. Tôi hy vọng về sau cậu hãy giúp đỡ Trương Dương, tôi nợ anh ấy quá nhiều rồi….nếu như lần này Phương Văn Phong được lên làm giám đốc nhà máy, thì tôi nhất định sẽ ly hôn, cho dù thế nào cũng phải ly hôn.



Ninh Hồng nhẹ giọng nói, vẻ mặt kiên định vô cùng.



- Trương Dương, thật là khổ quá