Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 40 : Chỉ Có Bọn Họ Mới Biết Chỉnh Đốn Người Khác Sao?

Ngày đăng: 01:11 22/04/20


Phạm Cảnh Quan không sợ Phó trưởng phòng Lương, không có nghĩa là Triệu Ca cũng không sợ.



Phạm Hồng Vũ chậm rãi đi về nhà máy, từ đằng xa đã nhìn thấy Triệu Ca đang đứng ở cổng nhà máy rồi.



- Ca Nhi.



Phạm Hồng Vũ cất giọng gọi.



- Hồng Vũ.



Triệu Ca nhìn thấy Phạm Hồng Vũ vừa mừng vừa sợ, vội đứng lại. Phạm Hồng Vũ vừa mới đến gần, nước mắt Triệu Ca đã không kìm nổi, chảy dài…



- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai bắt nạt chị thế?



Phạm Hồng Vũ chấn động, không kìm nổi liền cầm lấy bàn tay của Triệu Ca, hỏi.



Bề ngoài Triệu Ca mảnh mai, nhưng bên trong con người cô rất kiên cường, nếu không, lần trước sau khi vì chuyện với Trương Đại Bảo mà bị đuổi ra khỏi nhà máy, cô đã không kiên trì ở lại mở quán cơm rồi. Về tương lai của mình, Triệu Ca đều rất lạc quan. Tuy nhiên trông bộ dạng cô hôm nay giống như đang bị ấm ức lắm vậy.



- Bọn họ, bọn họ nói chúng ta đầu cơ trục lợi, còn nói phải điều tra cậu...



Triệu Ca nức nở, vừa khóc vừa nói.



Nói cô đầu cơ trục lợi thì cũng không có gì, Triệu Ca không sợ. Ở bên ngoài kinh doanh đã mấy năm, kiến thức của cô cũng mở mang lên nhiều, chứ không mù tịt như ngày trước nữa, cho nên người bình thường sẽ không hù dọa được cô. Mấu chốt chính là dính đến Phạm Hồng Vũ, điều này mới thật sự khiến cho Triệu Ca cảm thấy sợ hãi.



Trong con mắt của Triệu Ca, Phạm Hồng Vũ là người làm việc lớn, tiền đồ rộng mở. Nếu chẳng may vì chuyện kinh doanh mà bị liên lụy như vậy thì hỏng bét.



Nghe thấy vậy, Phạm Hồng Vũ liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ lại lúc vừa rồi mình cuống cuồng lên mà cảm thấy buồn cười. Dựa vào khả năng suy luận logic của Phạm Cảnh Quan, vốn là đã có thể đoán được ra là chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên chính vì “ quan tâm quá sẽ bị loạn “, sợ Triệu Ca bị bắt nạt cho nên nhất thời hắn cũng cuống cả lên.



- Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng, đừng khóc nữa.



Thấy Triệu Ca khóc khóc mếu mếu, Phạm Hồng Vũ liền vỗ vỗ vào vai cô, an ủi cô một câu.



Triệu Ca lúc này mới sực nhớ ra rằng đây là cổng của nhà máy Cơ khí nông nghiệp, cô liền gạt tay Phạm Hồng Vũ ra, lau lau nước mắt, còn có cười với vẻ thẹn thùng, không ngừng nhìn xung quanh, sợ có người quen nhìn thấy.



Mấy ngày nay, trong lòng cô rất mâu thuẫn.



Cô thích Phạm Hồng Vũ, nhưng lại sợ hãi việc thích Phạm Hồng Vũ.




- Có chứ, danh tiếng đã có sẵn rồi, bất kể ai đến tiếp nhận cũng đều thấy dễ dàng.



Bác sỹ Cảnh gật đầu lia lịa, trên mặt hiện lên vẻ hâm mộ.



- Vậy, bác sỹ Cảnh, mời bà xã anh đến tiếp nhận thì thế nào? Tôi nghe Triệu Ca nói, tay nghề nấu nướng của cô ấy cũng rất khá.



- Hả? Cái này...cái này e là không được. Tôi đâu có nhiều tiền như vậy.



Bác sỹ Cảnh chấn động, miệng há hốc nhìn Phạm Hồng Vũ, hoàn toàn không dám tin.



Đôi mắt tuyệt đẹp của Triệu Ca cũng nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, không biết vì sao hắn lại có đề nghị như vậy.



Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:



- Tiền, trước tiên anh có thể thiếu cũng được, đợi việc kinh doanh của tiệm cơm vào tay rồi thì trả dần, không vội...



- Cái này, cái này....



Bác sỹ Cảnh liền xoa xoa tay, trong phút chốc, có chút nắm không vững chủ ý. Nếu thật sự như vậy thì vợ con có thể ở thành phố được rồi, cả nhà được đoàn tụ, chuyện tốt đến nhường nào.



Chỉ có điều bác sỹ Cảnh cũng biết, Phạm Hồng Vũ tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà trao cho ông ta một ân tình lớn như vậy.



- Bác sỹ Cảnh, tôi là người đàng hoàng, không làm chuyện mờ ám. Anh cũng phải giúp tôi một chuyện.



- Cậu nói đi, nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được...



Bác sỹ Cảnh vội vàng nói, vẻ mặt cực kỳ khẩn thiết.



Phạm Hồng Vũ mỉm cười, nói:



- Giúp tôi chú ý hai người.



- Chú ý hai người? Ai thế?



- Phương Văn Phong, Kiều Phượng.