Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 39 : Cái Gì Cũng Không Biết Mà Cũng Đòi Giả Bộ

Ngày đăng: 01:11 22/04/20


Đám người Phó trưởng Phòng Lương và Phương Văn Phong đợi ở ngoài phân xưởng. Nhưng chờ mãi mà không thấy Phạm Hồng Vũ đi ra.



- Phó trưởng Phòng Lương, thằng nhóc này không đùa giỡn chúng ta chứ?



Một cán bộ phòng Kỷ luật trẻ tuổi, cau mày hạ giọng nói. Tuy nhiên không dám nói lớn, nếu chẳng may đám người bên trong kia nghe được thì không biết sẽ mang đến phiền toái gì.



Phó trưởng phòng Lương sắc mặt âm trầm, trong lòng đã sớm hối hận rồi. Hôm nay lẽ ra không nên đến tới đây chống đỡ cho Phương Văn Phong mới phải. Vốn tưởng rằng Phương Văn Phong đường đường là Phó bí thư Đảng ủy có thể ngăn được đám công nhân này, ai ngờ…



Phạm Hồng Vũ cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông ta.



Hiện tại đã ra thế này rồi, nếu như cứ vậy mà đi thì sẽ càng mất mặt hơn nữa.



Đúng là tiến thoái lưỡng nan.



- Tiểu Phương, Phương Văn Phong bình thường vẫn kiêu ngạo như thế sao?



Phương Văn Phong cười khổ một tiếng nói:



- Phó trưởng phòng Lương, anh cũng thấy đấy. Cậu ta có thể không kiêu ngạo sao? Lúc nào cũng ỷ thế vào cha mình, người ở nhà máy Cơ khí nông nghiệp này không thể quản nổi cậu ta. Lúc trước không biết lãnh đạo Địa ủy nghĩ thế nào mà cho loại người này xuống nhà máy chúng tôi, haiz….



Lời “than khổ” này thật ra là để nhắc nhở Phó trưởng phòng Lương, rằng không nên sợ hãi, đây chỉ là một thằng nhóc bị Địa ủy cho đi “lưu đày” mà thôi, lão Phạm kia đã thất thế rồi, cũng không còn gì ghê gớm nữa.



- Hừ, cho dù cha cậu ta trước kia là Bí thư Huyện ủy thì cậu ta cũng phải tuân thủ quy tắc, không thể xằng bậy được.



- Đúng vậy, đúng vậy, lúc này nhất định phải làm cho cậu ta hiểu quy củ.



Phương Văn Phong liền nói bồi thêm một câu.



- Thôi được rồi, không…..



Đợi một lúc nữa, Phó trưởng phòng Lương không thể kiềm chế được, liền vung tay áo muốn bỏ đi về.



Đúng lúc này, Phạm Hồng Vũ liền thản nhiên đi ra, vẻ mặt khẽ mỉm cười, nói:



- Xin lỗi, để các vị lãnh đạo đợi lâu rồi, phân xưởng có một chút việc, cần phải sắp xếp một chút. Rất xin lỗi…


- Việc này, các anh không quản được, tôi về đây.



Đám người Phó trưởng phòng Lương lại sửng sốt.



- Phạm Hồng Vũ, cậu….tại sao chúng tôi lại không quản được việc này?



Phó trưởng phòng Lương cũng đứng mạnh lên, trợn tròn hai mắt. Ông ta vốn muốn nhắc Phạm Hồng Vũ “chú ý thái độ”, nhưng nói chẳng ra lời, lúc này ông ta cảm thấy rất khó chịu, không ngừng thở dốc…



- Đầu cơ trục lợi công trái, đẩu cơ trục lợi, đó là vấn đề của lĩnh vực kinh tế, Viện kiểm sát quản lý. Chẳng hiểu cái gì cả.



Phạm Hồng Vũ khẽ lắc đầu, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.



- Đồng chí Phạm Hồng Vũ.



Phó trưởng phòng Lương không thể nhịn được nữa, lại hét lớn một tiếng.



- Cậu là cán bộ của nhà máy Cơ khí nông nghiệp, mà nhà máy Cơ khí nông nghiệp là thuộc sự quản lý của phòng Máy nông nghiệp đấy. Tổ kiểm tra chúng tôi tại sao không quản được cậu?



Phạm Hồng Vũ cười, trên mặt hiện lên vẻ khinh miệt, bất kể như thế nào cũng không thể che dấu được, liền thở dài, nói:



- Phó trưởng phòng Lương, tổ kiểm tra kỷ luật chỉ có thể quản được vấn đề cán bộ đảng viên vi phạm, điểm này chẳng lẽ ông không rõ sao? Tan ca xong tôi hợp tác với người khác kinh doanh là vi phạm kỷ luật của Đảng, vi phạm pháp luật sao? Đúng là không thể hiểu nổi! Phó trưởng phòng Lương, thời đại thay đổi rồi, thân là lãnh đạo, lẽ ra ông phải tích cực học tập hơn nữa, đừng để trình độ của mình mãi mãi như vậy, như thế sẽ làm trò cười cho người khác đấy. Chuyện gì các ông cũng muốn quản thì Viện kiểm sát người ta để làm gì? Hơn nữa, nhờ các ông kiểm tra xem quy định của Chính phủ và ngân hàng trung ương xem công trái có được tự do chuyển nhượng, tự do mua bán hay không? Cái gì cũng không hiểu, để người ta bật lại như thế các ông có thấy nhục nhã không?



Trong phút chốc, phòng làm việc bỗng trở nên im lặng như tờ.



Phạm Hồng Vũ đi qua bàn làm việc.



Phó trưởng phòng Lương không kìm nổi liền lui lại một bước, vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi.



Hai cán bộ kiểm tra kia cũng nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ đề phòng.



Phạm Hồng Vũ giơ đầu mẩu thuốc lá lên, sau đó nhẹ nhàng dí vào trong gạt tàn trước mặt bọn họ, nhìn qua Phó trưởng phòng Lương, nói:



- Phó trưởng phòng Lương, đừng có hồ đồ nữa. Cho dù Phương Văn Phong có lên được chức giám đốc nhà máy Cơ khí nông nghiệp thì ông có lợi gì?



Phó trưởng phòng Lương lúc này như nghẹn họng lại.