Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 42 : Bắt Gian Phu Dâm Phụ

Ngày đăng: 01:11 22/04/20


Phải nói rằng, Ninh Hồng vẫn rất “hiền hầu”.



Cái gọi là hiền hậu này, chính là ở việc bắt gian phu dâm phụ.



Khi trên hành lang truyền đến những bước chân dồn dập hì Phương Văn Phong và Kiều Phượng đã làm chuyện đó xong xuôi cả rồi. Cũng giống như các đêm trước, hôm nay Phương Văn Phong rất hài lòng, Kiều Phượng đúng là một “nàng” yêu tinh, “kỹ năng giường chiếu” của cô Ninh Hồng không bao giờ có thể so sánh được.



- Anh phải cưới em đấy…



Kiều Phượng “vùi” đầu Phương Văn Phong vào giữa đôi gò bồng đảo của mình, làm nũng nói.



- Cưới, đương nhiên là cưới rồi, anh hận rằng không thể cưới em ngay được thôi.



Phương Văn Phong trả lời rất kiên định, không chút chần chừ nào.



Kiều Phượng rất hài lòng, nói:



- Anh nói xem, anh tính sẽ làm thế nào đối với hai người kia?



Hai người mà Kiều Phượng nói đến chính là d và Ninh Hồng, vừa nãy Phương Văn Phong nói sẽ có cách giải quyết hai người này.



Phương Văn Phong đang định nói ra kế hoạch của mình, đột nhiên y ngẩng đầu lên, thân thể Kiều Phượng trong nháy mắt đã trở nên cứng ngắc rồi – Có người đến.



Chỉ nghe tiếng bước chân thôi đã biết có không ít người đến rồi.



Đã muộn thế này, bọn họ đến để làm gì?



Bắt gian phu dâm phụ.



Dường như trong nháy mắt, mấy chữ đáng sợ này đã hiện lên trong đầu Phương Văn Phong, lúc này y trở nên vô cùng hỗn loạn.



- Phương Văn Phong, mở cửa.



Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài phòng trực ban, lập tức vang lên giọng nói nhu hòa của Ninh Hồng. Mặc dù đã biết Kiều Phượng ở bên trong nhưng Ninh Hồng vẫn tỏ ra rất nhã nhặn.



Thói chanh chua đánh đá cô mãi không học được.



Yên tĩnh.



Trong phòng trực ban không có bấ kỳ âm thanh nào.



Đầu óc Phương Văn Phong và Kiều Phượng lúc này đã hoàn toàn hỗn loạn, không biết nên ứng đối như thế nào.


Trong thời khắc này, nếu như vui vẻ ra mặt hì chắc chắn sẽ bị người khác lên án. Bất kể nói thế nào thì gã và Phương Văn Phong cũng là bạn học cũ, lại là đồng nghiệp bao nhiêu năm, hiện giờ Phương Văn Phong bị như vậy, chắc chắn sẽ thân bại danh liệt, cho nên cũng không thể vui sướng khi người khác gặp họa được.



- Phương Văn Phong, cậu thật chẳng ra sao cả.



Giám đốc Ngô sa sầm mặt mày đi vào, nhìn thấy Kiều Phượng và Phương Văn Phong vẫn còn ở trên giường, trong lòng càng bực mình hơn, liền quát một tiếng.



- Giám đốc Ngô, tôi…



Dù là Phương Văn Phong ngày bình thường âm trầm đa trí, biết tùy cơ ứng biên mà lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, giống như người mất hồn vậy.



- Bác Ngô, bác đến đúng lúc lắm…mọi người cũng đã thấy hết rồi, cháu cũng không giấu diếm nữa. Cháu thích Phương Văn Phong, là cháu tự nguyện, cháu muốn kết hôn với anh ấy. Giữa anh ấy và Ninh Hồng đã không còn tình cảm từ lâu rồi.



Kiều Phượng càng thêm bình tĩnh tự nhiên, ngay trước mặt mọi người, dùng chăn che lấy ngực, nói một cách “hợp tình hợp lý”.



- Mày….mày làm như vậy mà không biết xấu hổ à?



Bí thư Kiều không thể nhịn nổi, run rẩy nhìn vào Kiều Phượng nói, sau đó tiếp tục quát:



- Còn cậu nữa, Phương Văn Phong, cậu là đồ khốn khiếp.



- Ba, con mặc kệ, con sẽ kết hôn với Phương Văn Phong, con thích anh ấy.



Kiều Phượng không quan tâm, liền kêu lớn một tiếng.



Dù sao thì chuyện cũng đã thành ra như vậy rồi, Kiều Phượng cũng không muộn gà bay trứng vỡ. Trước kia thanh danh của cô không tốt, nhưng tất cả chỉ là tin đồn, giờ bị bắt quả tang như vậy, thì “thanh danh” hoàn toàn bị phá hủy, lúc này nếu như không túm lấy Phương Văn Phong thì có lẽ cả đời này cô sẽ không lấy ai được. Phương Văn Phong cho dù không được lên làm giám đốc, nhưng dù gì cũng có thân phận của một cán bộ, gả cho y vẫn là không tệ.



Ninh Hồng thản nhiên nói:



- Tôi đồng ý ly hôn.



Nói xong câu đó, Ninh Hồng liền quay người đi luôn.



Cô không muốn ở lại thêm một phút nào nữa.



Ầm ĩ một hồi, Phương Văn Phong và Kiều Phượng rốt cuộc cũng đã mặc quần áo xong, từ trong phòng trực ban đi ra, Kiều Phượng thậm chí còn khoác tay Phương Văn Phong, giống như môt con lợn chết không còn sợ nước sôi nữa vậy.



Phương Văn Phong giống như một con rối, tùy ý kéo Kiều Phượng đi, sắc mặt trắng bệch như da người chết.



Cửa, ánh mắ Phạm Hồng Vũ và Phương Văn Phong đã đụng nhau.



Trên khóe miệng Phạm Hồng Vũ lại hiện lên một nụ cười đầy thâm ý.