Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 447 : Đắc chí
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Bành Na không có xe, từ nhà máy thuốc lá đến khu tập thể cơ quan chính quyền tỉnh phải mất một chút thời gian. Hiện tại, xe taxi tại Hồng Châu vẫn còn ít, không giống như đời sau, taxi chạy đầy đường.
Phạm Hồng Vũ đốt một điếu thuốc, thân hình dựa vào ghế sofa, suy nghĩ.
Phó Đình Đình nằm nghiêng trên ghế, nhìn thẳng vào Phạm Hồng Vũ, nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi. Nhìn ra được, Phạm Hồng Vũ thật sự là đang trầm tư, ánh mắt giống như đang nhìn cô, nhưng lại nhình không thấy. Phó Đình Đình cho dù thích náo loạn cũng không dám quấy rầy hắn.
Chỉ chốc lát, điện thoại trên bàn trà vang lên. Phạm Hồng Vũ liền nghe máy, hóa ra là Bành Na tới, bảo vệ cửa liền gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ xác minh Bành Na có phải là bạn của hắn không. Bành Na không giống như Phó Đình Đình, mưu ma chước quỷ, thành thật mà nói với bảo vệ cổng là đến tìm Trưởng phòng Phạm. Hơn nữa, Bành Na thật sự là khách Phạm Hồng Vũ mời tới, cũng không cần che che lấp lấp.
Sau hai ba phút, Bành Na xuất hiện tại cửa phòng Phạm Hồng Vũ.
Phó Đình Đình vẫn nằm nghiêng, bĩu môi, không đứng dậy.
- Anh…
Bành Na cũng không thèm để ý, lập tức chào hỏi Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ nét mặt mỉm cười, gật đầu nói:
- Na Na, em ngồi trước đi, uống tách trà, rồi đưa Phó Đình Đình trở về.
- A!
Bành Na không nghĩ Phạm Hồng Vũ gọi cô tới là để làm “hộ hoa sứ giả”, trong đầu có chút không vui, nhưng không hề nói gì, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Cô cũng biết, chuyện nhà máy thuốc lá đã náo ra lớn rồi, Phạm Hồng Vũ lúc này đang cảm thấy đau đầu, cũng không nên tạo phiền phức thêm cho hắn.
- Em cũng không phải là đứa trẻ, em biết đường về nhà.
Phó Đình Đình rốt cuộc không kìm nổi nói thầm, vẻ mặt không cao hứng.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn cô, không hề nói gì, giơ tay cầm lấy điện thoại, không ngờ lúc ấy điện thoại lại vang lên một lần nữa. Phạm Hồng Vũ nhìn đồng hồ đeo tay, đã thấy hơn mười giờ. Bình thường, giờ này Trưởng phòng Phạm đã sớm lên giường nghỉ ngơi. Trước khi quay ngược thời gian, cảnh sát Phạm làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, nên sức khỏe liền suy sụp. Phạm Hồng Vũ sau này quyết định, nhất định phải nghỉ ngơi theo đúng quy luật, giữ sức khỏe thật tốt.
Làm cảnh sát hình sự có thể bệnh, nhưng làm lãnh đạo thì không thể bệnh.
Là lãnh đạo, nếu bệnh một hai lần thì không sao, có thể coi là chuyện tốt, không khỏi thu hoạch rất nhiều, tiền vào như nước. Nhưng sức khỏe bị phá hư rồi, lúc nào cũng bệnh thì sẽ là phiền phức, lập tức sẽ bị người khác thay thế vào vị trí ngay.
Nếu anh đang đứng trong hàng ngũ lãnh đạo cao cấp, một thời gian dài không lộ diện. Nếu xảy ra vấn đề, người ta tự nhiên sẽ nghi kỵ, nghĩ rằng anh đã bị sụp đổ.
- Xin chào!
Lý Xuân Vũ giận tím mặt quát:
- Con mẹ nó, đắc chí cái rắm đấy. Ở tứ cửu thành này, cũng không phải chỉ có mình Trương gia. Cô ta dám nói như vậy, tôi hiện tại sẽ bắt cô ta phải khó chịu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không cần thiết, đàn ông thì không nên so đo với phụ nữ. Anh nên tranh thủ thời gian làm chuyện đó đi, đỡ cho chúng ta hai mặt tác chiến.
- Được, cậu yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ đi làm ngay. Dám chơi chúng ta à? Ai sợ ai chứ? Chọn nhầm người rồi.
- Đúng thế, Lý thiếu là ai chứ?
Phạm Hồng Vũ cười, trêu Lý Xuân Vũ một câu.
Cúp điện thoại, Phạm Hồng Vũ đứng dậy nói:
- Đi thôi, để tôi đưa các cô về.
Bành Na vội đứng dậy.
Phó Đình Đình lại không yên tâm hỏi:
- Thế ba em làm sao bây giờ?
- Không có gì đâu, cô cứ an tâm về ngủ. Chuyện của ba cô, không tới phiên cô phải quan tâm.
Nói sau, cô có quan tâm cũng không được.
Phó Đình Đình nửa tin nửa ngờ, nhìn Phạm Hồng Vũ một hồi, rồi gật đầu nói:
- Được, em tin anh. Vẫn là câu nói kia, anh muốn thế nào cũng được, em quyết không nuốt lời.
Phạm Hồng Vũ lập tức ngứa tay, muốn đập vào mặt cô ta một cái.
Thật đúng là giống như Trương Băng, óc ngắn như vậy sao?