Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 446 : Phó Đức Trăn thật có vấn đề?
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Phạm Hồng Vũ chấn động, đồng thời cũng dở khóc dở cười.
Đúng là nhiều chuyện đại sự.
Phó Đình Đình ngồi xổm trước phòng hắn mấy giờ đồng hồ. Khi gặp mặt lại không vội nói chính sự, chỉ một lòng một dạ lo thân mật.
Cô bé này thật không hiểu ra sao cả.
- Sao lại như thế? Cô nói cho rõ ràng xem nào.
Phạm Hồng Vũ hung hăng, lớn tiếng nói.
- A, anh đừng như vậy, dọa chết người đấy.
Không ngờ Phó Đình Đình cũng nổi giận, từ trên sofa nhảy xuống, đạp một cái thật mạnh, cái miệng chu lên, thở phì phì trừng mắt nhìn hắn.
Phạm Hồng Vũ không có cách nào khác, thở dài, ngồi xuống ghế sofa, mắt nhìn Phó Đình Đình nói:
- Đình Đình, đây là đại sự, cô có hiểu không? Không được hồ đồ, mau khẩn trương nói rõ mọi việc.
- Em nói cho anh biết, chiều hôm nay, cha em đến cục họp, trực tiếp bị Cục trưởng Lê và Cục trưởng Chu kêu đi nói chuyện. Cục trưởng Chu là Phó cục trưởng, phụ trách kiểm tra kỷ luật, kiêm nhiệm tổ trưởng tổ kiểm tra kỷ luật. Mẹ của em sau khi nghe được tin tức này đều muốn điên lên, nôn nóng bảo em gọi điện thoại cho anh. Kết quả anh không có nghe máy, em không còn biện pháp nên mới đến chỗ này đợi anh.
Phó Đình Đình rất không cao hứng nói.
Nói thật, Phó đại tiểu thư tuy làm việc điên cuồng, không bám vào khuôn mẫu, nhưng ngồi trước cửa phòng người ta đến hai ba tiếng đồng hồ, giống như con mèo con đi lạc, thật đúng là phá lệ lần đầu.
Chịu đắng nhiều như vậy, chẳng lẽ ôm Phạm Hồng Vũ một cái cũng không được sao?
Người này, giống như ăn phải thiên đại thiệt thòi, bày ra cái mặt thối.
Chẳng lẽ bộ dạng của mình khó coi như vậy sao? Có đưa thì người ta cũng không muốn?
Phó Đình Đình đánh chết cũng không tin.
Nhất định là chính mình còn chưa đủ chủ động, chưa đủ trực tiếp.
Lần tới phải thay đổi phương pháp.
Sẽ có một ngày, cô sẽ làm cho người đàn ông kiêu ngạo này phải nằm sấp trên người của cô, vì Phó đại tiểu thư mà thần hồn điên đảo, không thể tự thoát ra được.
Phạm Hồng Vũ trực tiếp hỏi.
Chuyện quá khẩn cấp, nên không có thời gian nói lời khách sáo với Bành Thanh.
Phải nói, người ta lựa chọn trong thời điểm mấu chốt làm khó dễ, nắm bắt thời cơ vô cùng tinh chuẩn. Sáng ngày mai, Phạm Hồng Vũ nhất định phải đi theo Vưu Lợi Dân và tổ điều tra đến Ngạn Hoa. Trong vòng hai ba ngày cũng không thể trở lại tỉnh. Trong hai ba ngày tới, ai biết được tình huống sẽ như thế nào? Làm không tốt, Phó Đức Trăn sẽ cung khai ông ta thực có vấn đề kinh tế thì sao?
Bành Thanh trầm ngâm, rất cẩn thận nói:
- Trưởng phòng Phạm tình huống cụ thể tôi còn chưa rõ lắm. Cậu cũng biết, tôi làm kỹ thuật mà. Tuy nhiên, đối với việc làm người của Giám đốc Phó, tôi vẫn tương đối rõ ràng. Vấn đề nhỏ tôi không dám đảm bảo, nhưng vấn đề lớn tôi cảm thấy không đúng. Giám đốc Phó năng lực rất giỏi nên có người ganh tỵ với ông ấy.
Bành Thanh là Phó giám đốc nhà máy, tổ trưởng tổ nghiên cứu bào chế thuốc lá, làm người rất chính trực. Nếu ông ấy đã nói như vậy, vậy thì Phó Đức Trăn thật không có vấn đề lớn.
Đương nhiên, dính đến cao tầng đánh cờ, Phó Đức Trăn thật có vấn đề hay không thì không quan trọng. Phó Đức Trăn là Giám đốc nhà máy nhiều năm như vậy, thực ra cũng sẽ bị người ta nắm tóc mà thôi.
Nhưng không có vấn đề lớn thì việc sống khá giả lại là vấn đề lớn.
Phó Đức Trăn nếu là quan tham, quả thật Phạm Hồng Vũ chỉ sợ phải suy nghĩ lại có nên cứu ông ta hay không? Người khác đấu tranh chính trị không để ý nguyên tắc, Phạm Hồng Vũ nếu cũng như vậy thì có khác gì với những người kia đâu.
Cũng vậy thôi!
Nói với Bành Thanh thêm vài câu nữa, đầu dây bên kia lại đổi cho Bành Na.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Na Na, hiện tại em có rảnh không?
- Rảnh!
- Được rồi, em lập tức đến khu tập thể cơ quan tỉnh ủy một chuyến. Đình Đình cũng đang ở chỗ của anh.
- Vâng, em lập tức qua ngay.
Bành Na không hề nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý ngay.
Phó Đình Đình lại bĩu môi.
Không thể nghi ngờ, Phạm Hồng Vũ đây là sợ cô dính vào, nên bảo Bành Na đến chứng kiến.