Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 445 : Tự nhiên đâm ngang

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Buổi họp báo cáo chấm dứt, lúc này đã là 9h tối.



Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn, Khâu Minh Sơn và Thượng Vi Chính mọi người ở trong phòng khách hàn huyên một chút. Thượng Vi Chính vẫn sắc mặt sa sầm, có chút không vui.



Đám người Vinh Khải Cao liền khách khí cáo từ.



Phạm Hồng Vũ và lái xe cùng nhau đưa Vưu Lợi Dân trở về tòa nhà Ủy viên thường vụ tỉnh. Sau đó lái xe đưa Trưởng phòng Phạm trở về khu tập thể cơ quan chính quyền tỉnh. Lái xe cũng ở trong khu tập thể này, cũng không cần phải đổi xe rồi mới về nhà. Bình thường mỗi buổi sáng, lái xe sẽ ở dưới lầu chờ Phạm Hồng Vũ, sau đó sẽ đến tòa nhà Ủy viên thường vụ tỉnh để đón Vưu Lợi Dân đi làm.



Phạm Hồng Vũ ở trong một căn phòng có một phòng khách và một phòng ngủ.



Chỉ ở có một mình, cái gì cũng dễ xử lý.



Sau này, khi kết hôn với Cao Khiết rồi thì lúc đó đổi căn phòng lớn hơn cũng không muộn. Dù sao Trưởng phòng Phạm cũng có tiền, cũng không cần ở nhà cấp cho cán bộ. Những căn nhà ở ngoài vẫn có thể mua được.



Căn phòng của Phạm Hồng Vũ nằm ở phía đông lầu ba. Tuy rằng nhỏ nhưng điều kiện ánh sáng và thông gió vẫn rất tốt.



Sáng mai, hắn sẽ cùng với Vưu Lợi Dân và tổ điều tra đến Ngạn Hoa. Với thân phận và địa vị của Thượng Vi Chính, nếu đã tự mình tới Thanh Sơn, lại dẫn tổ điều tra đi, hai vị đại lãnh đạo của Tỉnh ủy và UBND tỉnh khẳng định là phải đi cùng. Đương nhiên, nếu Thượng Vi Chính ở lại Ngạn Hoa trong một thời gian dài, thì Vinh Khải Cao và Vưu Lợi Dân không có khả năng đi cùng toàn bộ hành trình. Công tác hàng ngày của tỉnh cũng không thể bỏ mặc.



Khiến Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh cùng đi thị sát trong toàn bộ hành trình, trừ phi là lãnh đạo chủ chốt của quốc gia hoặc khai quốc công thần đã lui về tuyến hai, hoặc người có thân phận địa vị cực cao.



Thượng Vi Chính vẫn chưa đến phân lượng này.



Ngọn đèn ngoài hành lang khá tối. Lại có một bóng đèn bị hỏng rồi.



Mặc dù là khu tập thể của cơ quan tỉnh ủy, nhưng cũng không phải là khi có đèn hỏng là có người đến thay liền. Hiệu suất làm việc của phòng Hậu cần cơ quan phỏng chừng cũng không quá cao. Đó cũng xem là một căn bệnh chung.



Phạm Hồng Vũ vừa mới đến bậc thang lầu ba thì dừng bước, cảnh giác nhìn xung quanh. Nhiều năm làm cảnh sát hình sự, đã dưỡng thành cho hắn một trực giác nhạy bén. Hành lang này có chút không được bình thường.



- Phạm Hồng Vũ!



Không đợi Phạm Hồng Vũ làm rõ ràng tình huống, một giọng nữ cẩn thận vang lên, thanh âm rất mệt mỏi.




Hiện tại xem ra, Phạm Hồng Vũ còn đánh giá thấp trình độ điên của Phó Đình Đình. Cô gái này một khi điên lên, tuyệt đối không để ý đến hậu quả. Tất yếu nên nói rõ vấn đề này với cô.



- A, anh dữ như vậy để làm gì? Em không phải là đứng không vững sao?



Thấy Phạm Hồng Vũ tức giận, Phó Đình Đình cũng không dám càn quấy nữa, lập tức ngồi thẳng thân mình, nhưng miệng thì không chịu thua, phản bác lại hai câu.



Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:



- Nói đi, cô đến tìm tôi có việc gì?



- Không có việc gì thì không thể đến tìm anh à?



Phạm Hồng Vũ lại nhíu mày, khẽ hừ một tiếng. Mặc dù kiếp trước Phạm Hồng Vũ không có giao tiếp quá nhiều với con gái, nhưng cũng có thể biết, đối với hạng con gái thích càn quấy như vầy thì nên giữ khoảng cách, tâm địa phải cứng rắn. Chỉ cần tâm địa mềm nhũn hoặc a dua vài câu đầu với cô ta thì không khỏi kiếm củi ba năm thiêu một giờ.



- Thật không có tình cảm!



Phó Đình Đình không kìm nổi, lầm bầm một câu.



Vì để đến gặp Phạm Hồng Vũ, cô là cẩn thận ăn mặc một phen. Chiếc váy ngắn màu đen, đôi giày pha lê hiện đại, đem tất cả những gì xinh đẹp nhất của mình bày ra. Ai ngờ người đàn ông này thật giống như không phát hiện, vừa gặp đã “thóa mạ” ngay.



Muốn nói Phạm Hồng Vũ chán ghét cô cũng là có thể lý giải.



Bị thương tổn đến tự ái!



- Em nói cho anh biết, xảy ra chuyện lớn rồi. Cha của em bị người của tổ kiểm tra kỷ luật của tỉnh cục chiều nay mang đi rồi. Hiện tại vẫn chưa có tin tức.



Mắt thấy Phạm Hồng Vũ lang tâm như sắt, Phó Đình Đình bất mãn nói.



- Cái gì?