Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 45 : Chờ Xem

Ngày đăng: 01:11 22/04/20


- Tiểu Phạm, đây là cậu đang đánh vào mặt tôi đấy. Dựa vào cái gì mà mời tôi thế, có đúng không nò? Cậu tham gia công tá mới bao lâu, lương lậu được bao nhiêu mà mời? Để tôi mời cậu là hợp lý nhất.



Trịnh Phong Khuông giơ tay lên, đĩnh đạc nói, trông rất ra dáng “đại ca”.



- Anh Trịnh, nói như thế thì khách khí quá. Cứ để tôi mời đi. Nói thế nào thì đây cũng là tiệm của bạn gái tôi. Nào, mời ngồi.



Phạm Hồng Vũ vẫn mỉm cười, lại nhắc lại Triệu Ca là “bạn gái” của hắn. Trước tình hình như vậy, Phạm Hồng Vũ cũng không muốn phải cứng rắn với Trịnh Phong Khuông. Khẳng định thân phận bạn gái với Triệu Ca, tất nhiên hy vọng Trịnh Phong Khuông sẽ “nể nang” một chút.



Khuôn mặt trắng xanh của Trịnh Phong Khuông nghiêm lại, không hài lòng nói:



- Tiểu Phạm, cậu cũng chưa gặp tôi nhiều, nên không biết tính cách của tôi. Tôi ấy à, không thích nói dông dài với người khác. Tôi nói tôi mời là tôi mời. Nếu như cậu vui lòng thì ngồi lại uống cùng mấy chén, mọi người về sau trở thành bạn bè, nếu không thì thôi đi.



Ánh mắt của y vẫn lướt qua lướt lại trên người Triệu Ca.



- Được, vậy tôi không nói nhiều nữa. Đội trưởng Trịnh, mấy vị xin cứ tự nhiên.



Phạm Hồng Vũ không phải là quả hồng nhũn, thấy Trịnh Phong Khuông thay đổi sắc mặt thì cũng liền mỉm cười, lãnh đạm nói, sau đó lôi cả Triệu Ca cùng ngồi xuống, giơ chén rượu lên với đám Trương Dương, không thèm để ý đến Trịnh Phong Khuông nữa.



Trịnh Phong Khuông đã không còn nhịn được nữa rồi, từ khi đến Vũ Dương đến giờ, chưa có “tiểu bối” nào dám ăn nói với y như vậy.



- Tiểu Phạm, cậu có ý gì vậy?



Trịnh Phong Khuông liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, lạnh lùng nói.



- Coi thường tôi à?



Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:



- Chẳng có ý cả, đội trưởng Trịnh đến ăn cơm, chúng tôi cũng đến ăn cơm, ai biết người nấy đi.



- Được, cậu được lắm.



Trịnh Phong Khuông giơ ngón tay cái lên, âm hiểm nói.



Phạm Hồng Vũ không thèm để ý, tiếp tục uống rượu với Trương Dương và Hạ Ngôn.



Trương Đại Bảo như được mở cờ trong bụng. Xem ra quân cờ hôm nay đã đi đúng nước rồi. Trương Đại Bảo vốn đã muốn mượn tay Trịnh Phong Khuông để dọa cho Phạm Hồng Vũ một trận, chỉ có điều y không ngờ rằng lại đụng phải nhau ở đây. Nhìn thấy hai vị công tử “căng” với nhau như vậy trong lòng cũng rất vui mừng. Hiện tại lão Phạm thất thế rồi, xem con đàn bà thối Triệu Ca có thể kiêu ngạo đến khi nào.



Không phải mày rất kiêu ngạo sao?



Ha ha, Trịnh Phong Khuông cũng không phải là kẻ hiền lành gì.



- Đội trưởng Trịnh, mời ngồi.



Trương Đại Bảo ân cần nói, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn sang bên kia.
Triệu Ca lập tức mở to hai mắt nhìn.



Phạm Hồng Vũ lại khẳng định nói:



- Đúng vậy, về quê.



- Vậy việc kinh doanh của chúng ta không làm nữa à?



- Làm chứ, để cho Hạ Ngôn đi trước đã, chị cứ ở nhà một thời gian ngắn rồi tính sau.



Triệu Ca có chút do dự.



Việc kinh doanh công trái hiện tại đã không còn “độc quyền” nữa, mà có nhiều nhóm cũng đã làm. Nếu như trì hoãn mấy tháng thì e rằng công trái ở Ngạn Hoa sẽ bị người ta thu mua hết.



Phạm Hồng Vũ chậm rãi vươn bàn tay to khỏe của mình ra đặt lên bàn tay bé nhỏ của Triệu Ca, nhìn cô, nói với vẻ rất nghiêm túc:



- Ca Nhi, nghe tôi. Tôi không thể mạo hiểm như vậy, việc kiếm tiền sau này có cơ hội thì làm tiếp. Nếu chẳng may cô xảy ra chuyện gì thì không được.



Trong lòng Triệu Ca cảm động, gật đầu nói:



- Ừ, tôi nghe theo cậu.



Nói xong thân mình cô như mềm nhũn, chậm rãi tựa vào người Phạm Hồng Vũ.



- Hồng Vũ, tôi…tôi không lo lắng chuyện kiếm tiền, mà là…tôi muốn được nhìn thấy cậu thường xuyên.



Triệu Ca nhẹ giọng nói, giọng nói của cô có chút run rẩy.



Phạm Hồng Vũ đặt tay lên bả vai cô, nói:



- Yên tâm đi, cô không phải đợi lâu đâu. Chờ tôi giải quyết xong Trịnh Phong Khuông thì sẽ không sao nữa.



Triệu Ca kinh ngạc, vội ngồi thẳng người lên, nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ lo lắng, nói:



- Hồng Vũ, cậu nhất định không được cứng rắn cới hắn…hắn là người của cục Công an, hắn có súng đấy.



Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, đáp:



- Không sao đâu. Xử lý hắn thì chỉ là việc nhỏ, tin tôi là được.



- Ừ, tôi tin! Tôi vẫn luôn tin cậu mà.



Thân thể mềm mại của Triệu Ca lại tiến sát vào lòng Phạm Hồng Vũ.