Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 44 : Con Ông Cháu Cha Kiêu Ngạo Nhất Huyện Vũ Dương
Ngày đăng: 01:11 22/04/20
Phạm Hồng Vũ hơi híp mắt lại một chút.
Trương Đại Bảo.
Không ngờ Trương Đại Bảo còn dám đến tiệm cơm này.
Trương Đại Bảo vẫn lòe loẹt như trước, vừa vào cửa hai mắt đã đảo như rang lạc, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phạm Hồng Vũ ngồi ở đó, vội vàng nghiêng đầu đi. Hiển nhiên Trương Đại Bảo cũng không nghĩ đến việc sẽ đụng phải Phạm Hồng Vũ ở đây. Tuy nhiên y không lặng lẽ chuồn, mà lập tức vẻ mặt trở nên tươi cười, hơi cúi người cười nói với một người trẻ tuổi đứng đằng sau:
- Đội trưởng Trịnh, xin mời…
Người trẻ tuổi này trông rất oai vệ, trông vẻ cũng chỉ 24~25 tuổi, cũng giống như Trương Đại Bảo, đầu tóc y cũng bóng loáng, quần áo lượt là…người này trông cũng khá cao lớn, nhưng có vẻ thân thể không mấy rắn chắc, sắc mặt trắng xanh, giống như bị tửu sắc hút hết sức lực rồi.
- Này, lão Trương, có chuyện gì vậy? Mời đội trưởng Trịnh của chúng tôi đến một quán nhỏ xíu này ăn cơm à?
Không đợi đội trưởng Trịnh lên tiếng, một gã trẻ tuổi khôi ngô đứng bên cạnh nói với vẻ rất không hài lòng. Người đàn ông này thậm chí còn cao hơn cả Phạm Hồng Vũ, giọng nói ầm ầm như sét đánh, tuổi tác thì khoảng hai sáu hai bảy tuổi.
- Ha ha, đội trưởng Hoàng, anh đừng có coi thường tiệm này nhỏ nhé, bà chủ ở đây tay nghề tốt lắm đấy.
Trương Đại Bảo nhìn về phía anh chàng khôi ngô là đội trưởng Hoàng kia khom lưng nói với vẻ nịnh hót.
- Stop! Cái quái gì vậy lão Trương? Tôi đã nói với anh, anh làm việc rất không đáng tin cậy mà. Không hỏi thăm một chút, đội trưởng Trịnh của chúng ta là ai, bình thường ăn cơm ở những đâu. Loại quán nhỏ xíu này ư, thật là…
Hoàng Liên Sinh căn bản không thèm nể mặt, giọng điệu càng không hài lòng hơn, hai mắt trợn lên, giáo huấn cho Trương Đại Bảo một trận.
Trương Đại Bảo vội vàng nói với đội trưởng Trịnh:
- Đội trưởng Trịnh, không nói dối anh, bà chủ của quán này tay nghề quá thực rất tốt, trước kia tôi đã từng nếm rồi…Triệu Ca, Triệu Ca, cô mau tới đây mà đón quý khách đi. Tôi nói với cô, đội trưởng Trịnh đây là công tử của Bí thư Huyện ủy Trịnh đấy.
Trịnh Phong Khuông nhìn Triệu Ca từ trên xuống dưới, nuốt nước miếng, cợt nhả nói.
Nói thật, Trịnh Phong Khuông cũng chẳng để tâm Phạm Hồng Vũ. Quan trọng là tuổi tác của Phạm Hồng Vũ nhỏ hơn y đến năm sáu tuổi, Trịnh Phong Khuông lại công tác trong ngành công an, tự cho mình có quyền cao, kiến thức rộng rãi, trong con mắt của y thì Phạm Hồng Vũ chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, chẳng có gì ghê gớm. Nếu như Phạm Vệ Quốc còn làm Phó chủ tịch huyện và Phạm Hồng Vũ còn công tác ở cơ quan Địa ủy thì lại khác. Vuốt mặt phải nể mũi, Trịnh Phong Khuông cũng phải coi Phạm Hồng Vũ như một nhân vật. Còn lúc này thì không cần thiết.
Một Phó cục trưởng cục Nông nghiệp địa khu ăn không ngồi dồi, dựa vào cái gì mà dám cùng ngồi ăn với Phó bí thư Huyện ủy? Còn về phần công nhân của nhà máy như Phạm Hồng Vũ càng không đủ tư cách để ngồi với trung đội trưởng của cục Công an.
Phạm Hồng Vũ vừa đến đã dán chiêu bài “bạn gái” lên ngực Triệu Ca, tuy nhiên có vẻ hiệu quả không được rõ ràng lắm, Trịnh Phong Khuông không quá lưu tâm chuyện này.
Trương Đại Bảo cười hì hì nói:
- Phạm công tử, tuổi tác của hai người, hình như không xứng thì phải. Nếu như tôi nhớ không nhầm thì Triệu Ca lớn hơn cậu mấy tuổi?
Cha của Triệu Ca từng đến nhờ Trương Đại Bảo làm thủ tục chuyển chính thức cho Triệu Ca, cho nên y hiểu rất rõ về tình hình của Triệu Ca. Đối với Phạm Hồng Vũ, y cũng đặc biệt lưu ý.
- Tiểu Phạm, cái này cậu không đúng rồi. Rõ ràng không phải là bạn gái thì sao phải như thế, định gạt tôi à?
Trịnh Phong Khuông nhướn mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Tuy rằng Phạm Vệ Quốc đã bị chuyển đi, nhưng dù gì cũng từng là Phó chủ tịch thường trực huyện, hơn nữa còn là người được Bí thư Địa ủy Khâu Minh Sơn hết sức coi trọng. Triệu Ca nếu như trở thành bạn gái thật sự của Phạm Hồng Vũ thì Trịnh Phong Khuông ít nhiều vẫn có chút e dè. Nếu như chẳng may khiến cho Phạm gia bực mình, thì sẽ phiền toái lớn. Nhưng hiện tại xem ra Phạm Hồng Vũ chỉ nói dối Triệu Ca là bạn gái của hắn, cái này thì cũng chẳng có gì đáng lo lắng.
- Anh Trịnh, cái này thì có gì mà phải gạt anh? Ha ha, hôm nay mấy vị đã đến đây rồi thì tôi là chủ nhà, mời mọi người mộ chén… Trưởng ban Trương, anh cũng ngồi đi.
Phạm Hồng Vũ không muốn giằng co thêm vấn đề này nữa, lập tức có lời mời, nghiễm nhiên coi mình như ông chủ của quán cơm, ánh mắ của Trương Đại Bảo lại đảo qua, sắc bén như dao.
Trương Đại Bảo không kìm nổi lền rụt cổ một cái.