Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 457 : Công ty bách hóa

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Thượng Vi Chính cũng nhận ra lái xe khó xử, cười nói:



- Đồng chí lái xe, cứ dừng xe ở đây đi, chúng ta xuống đi bộ. Dù sao cũng không xa, chỉ cách hơn 10m, đi một chút là tới ấy mà.



Những kinh nghiệm chiến tranh tàn khốc đã khảo nghiệm cán bộ lão thành, luôn thường nhớ lại những năm tháng “khí thế hào hung, khí thôn ngàn dặm”.



- Vâng, thủ trưởng.



Lái xe vội vàng đáp ứng một tiếng, thật cẩn thận dừng xe sang một bên, rồi lập tức phát hiện chỉ là phí công. Dòng người như thoi đưa, hướng sang chỗ nào cũng khó khăn, chỉ biết ngay tại chỗ ngừng xe lại.



- Tất cả mọi người nhớ kỹ, đừng gọi tôi là thủ trưởng, kêu tên của tôi là được rồi.



Trước khi xuống xe, Thượng Vi Chính còn cố ý dặn dò một câu.



- Vâng, Thượng lão.



Mọi người đồng loạt đáp ứng.



Gọi Thượng lão thì có chút không được bình thường, nhưng cũng chỉ có thể như thế, tuyệt đối không người nào dám chân chính gọi thẳng tên của ông.



Tạ Văn Kiện, Phạm Hồng Vũ và thư ký dẫn đầu xuống xe, Cục trưởng Trương đi theo phía sau Thượng Vi Chính, làm ra tư thế đỡ. Nhưng Thượng Vi Chính khoát tay ra hiệu không cần.



- Haha, lưu lượng người thật lớn.



Vừa mới xuống xe, Thượng Vi Chính cũng không vội đi, đứng ở nơi đó nhìn xung quanh, hứng thú nói, giống như ông chỉ là một du khách bình thường, chút cũng không giống là tới để “bới móc”.



Tạ Văn Kiện vội vàng đáp:



- Vâng, Thượng lão, công ty bách hóa sau khi trải qua thay đổi chế độ, chủng loại sản phẩm, số lượng, chất lượng so với trước kia có sự thay đổi rất lớn. Thái độ phục vụ cũng vậy, hấp dẫn rất nhiều quần chúng đến mua đồ.




- Haha, không nói gạt ngài, giá so với hàng trong nước đắt hơn một chút. Tiền nào của nấy mà. Người ta làm ra hàng tốt, giá cả đắt hơn một chút cũng là nên thế.



Nữ nhân viên bán hàng cũng không nói dối.



Thượng Vi Chính đem dao cạo râu đặt lại trên quầy, cười nói:



- Tiểu đồng chí, cảm ơn cô, chúng tôi lại đến quầy khác xem.



Người nữ nhân viên lập tức vô cùng thất vọng, vội vàng nói:



- Lão tiên sinh, ngài mua một cái đi. Nếu không, tôi tính giảm giá một chút, còn 90%. Đây là giá ưu đãi nhất rồi, người bình thường tôi sẽ không bán giá ưu đãi đó đâu.



Thấy nữ nhân viên bán hàng vẻ mặt thất vọng, Thượng Vi Chính trong lòng vừa động, dừng bước, quay đầu hỏi:



- Tiểu đồng chí, các người tiền lương là cố định hay là có trích phần trăm?



Hiển nhiên, đối với Thượng Vi Chính, danh từ “trích phần trăm” vẫn còn là danh từ mới.



- Đúng vậy, chúng tôi được trích phần trăm. Làm nhiều thì có nhiều. Ai bán được nhiều hàng thì tiền lương lại càng cao.



Thượng Vi Chính hứng thú càng đậm hỏi:



- Nếu bán không được thì người bán hàng sẽ như thế nào? Công ty không phát tiền lương à?



- Nếu thật không bán được món đồ nào thì thật là xui xẻo rồi. Ai bảo mình không cố gắng. Nếu liên tục trong ba tháng, thành tích không tốt thì sẽ bị sa thải. Công ty sẽ an bài người khác vào tiếp nhận.



Thượng Vi Chính hơi cau mày.