Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 461 : Nghịch chuyển?

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Phòng họp của công ty bách hóa không lớn, cũng không bố trí theo kiểu cũ, mọi vật dụng và cách bài trí bên trong đều rất “xa hoa”



Hoàng Văn Việt cùng đám người Thượng Vi Chính vào phòng họp và bảo tổng giám đốc tên “A Tiêu” kêu tất cả cán bộ trung tầng của công ty đến họp.



Chỉ chốc lát sau công nhân đã lục tục kéo đến, ai nấy đều nhìn mấy người Thượng Vi Chính với vẻ tò mò, cũng không có ai dám mở miệng lung tung, đều tự timg ghế ngồi xuống, nhưng không ai dám ngồi gần vị trí chủ chỗ. Cho đến khi một đồng chí nữ khoảng năm mươi tuổi đi vào phòng họp, thì sự yên lặng trong phòng mới được phá vỡ.



- Ồ, Trưởng phòng Phạm?



Đồng chí này nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, liền lên tiếng, vẻ mặt kinh ngạc.



Phạm Hồng Vũ liền cười, giơ tay với bà, nói:



- Chị Hoàng, xin chào.



Đây chính là chị Hoàng, người mà lần trước đã gặp ở Văn phòng tại thủ đô.



- Xin chào xin chào, Trưởng phòng Phạm, hôm nay sao lại rảnh đến công ty chúng tôi thế? Đến thị sát công tác à?



Chị Hoàng vừa mừng vừa sợ, liên thanh hỏi.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Chị Hoàng, thị sát công tác thì không dám, hôm nay tôi đến cùng các đồng chí ở tổ điều tra từ trung ương đến đơn vị các chị để điều tra.



- Tổ điều tra trung ương?



Mấy người chị Hoàng vừa nghe thấy liền chấn động, không khí trong phòng lập tức lại trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn về phía Thượng Vi Chính với ánh mắt kính sợ.



Tổ điều tra từ trung ương xuống cơ đấy.



Tổ điều tra từ trung ương xuống, sao không sợ cho được?



Trông khí thế của Thượng Vi Chính cũng biết không phải người thường. Cán bộ bình thường không ai có uy phong sát khí như thế.



Ước chừng mười phút sau, A Tiêu đi đến, nói:



- Người cơ bản đã đến đông đủ rồi. Còn ở Nhị Môn xa quá, tạm thời chưa thông báo được.
Thượng Vi Chính thần sắc hòa hoãn, ánh mắt nhìn qua mọi người một lượt.



Không ai nói câu gì, rất ít người không kìm nổi nhìn về phía chị Hoàng.



Phạm Hồng Vũ nói:



- Thượng lão, trước đó không lâu đến Ủy ban cải cách phản ánh, tổng cộng có năm người, nhưng hiện tại chỉ có một người ở đâu. Trước kia là Phó giám đốc công ty bách hóa, hiện tại tạm thời ở phòng hậu cần chủ trì công tác. Ngài xem, có nên mời chị Hoàng phát biểu một chút không?



- Có thể.



Phạm Hồng Vũ liền chuyển hướng sang chị Hoàng, mỉm cười nói:



- Chị Hoàng, vậy mời chị nói một chút.



- Được, Trưởng phòng Phạm, vậy tôi sẽ nói vài câu.



Chị Hoàng tính cách thẳng thắn, nghe vậy cũng không chối từ.



Thượng Vi Chính và cục trưởng Trương đều mỉm cười gật đầu với chị.



- Thượng lão, các vị lãnh đạo, tôi hiện tại vô cùng hối hận…



Chị Hoàng đứng thẳng thân mình, lớn tiếng nói, lời vừa nói ra khỏi miệng khiến mọi người cảm thấy giật mình kinh hãi.



Chị Hoàng cũng không để ý tới sự kinh ngạc của bọ họ, phối hợp nói:



- Tôi thật sự rất hối hận, đều tại trước kia chúng tôi không có giác ngộ, chỉ biết tính toán nhỏ nhặt, không đứng trên lập trường của công ty mà suy nghĩ. Thật ra sau khi thay đổi chế độ, công ty thật sự phát triển. Tôi ở hệ thống mua bán mấy chục năm, khi công ty bách hóa được thành lập thì tôi vào đây làm luôn, tình hình công ty như thế nào tôi đều nắm rõ như lòng bàn tay. Mấy năm nay, thị trường thay đổi rất lớn, công ty chúng tôi năm nào cũng thua lỗ, hàng năm phải nhờ vào hỗ trợ tài chính mới tạm đủ để trả lương cho nhân viên, còn tiền thưởng và trợ cấp khác thì đừng có nghĩ đến. Nhưng từ khi thay đổi chế độ xong, ông chủ Hongkong làm việc rất hiệu quả, công ty từ thua lỗ đã có lợi nhuận. Hiện tại công nhân đều có tiền lương và trợ cấp…haiz, đều tại tôi lúc đó giác ngộ không cao, bị kẻ xấu lợi dụng, đi thủ đô cáo trạng.



- Bị kẻ xấu lợi dụng?



Thượng Vi Chính hai hàng lông mày dựng lên, kinh ngạc hỏi ngược lại một chút.



- Đúng vậy, Thượng lão, chúng tôi bị kẻ xấu lợi dụng. Chúng tôi vốn chỉ muốn lên tỉnh phản ánh tình hình, nhưng sau đó bị người ta dẫn đến thủ đô, sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho chúng tôi, tạo điều kiện cho chúng tôi đến Ủy ban cải cách gây rối…chúng tôi trước kia cũng không có kinh nghiệm này, bị kẻ xấu lợi dụng. Thật ra công ty đã sắp xếp công việc cho chúng tôi nhưng chúng tôi lại không biết…thiếu chút nữa thì gây ra tai họa, bây giờ chúng tôi hối hận lắm rồi…



Chị Hoàng tức giận nói, hoàn toàn không chú ý, sắc mặt cục trưởng Trương đã trở nên khó coi dị thường.