Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 465 : Đòn sát thủ

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Đoạn đường tra tấn người này, rốt cuộc sau hai mươi phút cũng đã chấm dứt.



Chiếc xe jeep của UBND quận lái vào một mảng cỏ tương đối bằng phẳng ven đường, đậu lại.



Bí thư Quận ủy nói với Thượng Vi Chính:



- Thượng lão, xe chỉ có thể lái tới chỗ này. Nhà của Tăng Quan Thanh là nằm trong thung lũng đó. Từ con đường nhỏ này đi vào, qua ngọn núi này, không sai biệt lắm có bảy tám dặm, phải đi chừng một giờ.



Một giờ đi bảy tám dặm đường núi, đây là dựa theo sức lực của người trẻ tuổi mà tính toán.



Thượng Vi Chính ngẩng đầu nhìn ngọn núi nhỏ, cười ngạo nghễ nói:



- Đi thôi!



Tuy rằng đã qua tuổi bảy mươi, nhưng Thượng Vi Chính thân thể vẫn còn cường tráng, cũng không có bệnh tật quá nhiều. Nếu không phải như thế thì nhân vật đại siêu cấp cũng không mời ông tự thân xuất mã đến Ngạn Hoa một lần.



Lập tức ba chiếc xe dừng lại trên bãi cỏ, Bí thư Quận ủy dẫn đầu, xuất phát lên núi.



Tiết Ích Dân cùng đi bên cạnh Thượng Vi Chính, cười hỏi:



- Bí thư Tăng, đồng chí Tăng Quan Thanh và anh trước kia có quen biết nhau à?



Bí thư Quận ủy vội vàng đáp:



- Chủ nhiệm Tiết, cũng không nói tới quá quen thuộc, chỉ hiểu biết một chút thôi. Tôi trước kia không có công tác tại Mã Cố này.



Trong giọng nói lộ ra ý cẩn thận.



Cho tới bây giờ, Bí thư Quận ủy cũng không rõ ràng lắm đại lãnh đạo đến từ trung ương rốt cuộc tìm Tăng Quan Thanh để làm gì. Tóm lại, “vòng xoáy thị phi” này có thể tránh được thì tránh, quyết không thể liên lụy vào.




Đường lên núi bỗng nhiên yên tĩnh lạ lùng.



Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên một tia thản nhiên, châm chọc, nhưng không có mở miệng.



Hắn biết rõ, hành trình đến Mã Cố ngày hôm nay mục đích của Tiết Ích Dân là ở chỗ nào, càng thêm rõ ràng những tình huống của Tăng Quan Thanh là ai đã nói cho Tiết Ích Dân biết. Lục Nguyệt quả nhiên là người thông minh, nhiều năm lịch lãm ở cơ quan, đối với lĩnh ngộ dày đen chi học có phần tâm đắc. Chẳng qua, Phạm Hồng Vũ đối với tình huống của Tăng Quan Thanh tuyệt đối so với Lục Nguyệt biết được càng nhiều hơn.



Lục Nguyệt rời khỏi Ngạn Hoa đã một năm. Trong một năm qua xảy ra tình huống gì, Lục Nguyệt không nắm rõ bằng hắn.



Như vậy cũng tốt, Lục Nguyệt căn cứ vào tình báo một năm trước mà định ra sách lược tác chiến, nhưng Phạm Hồng Vũ lại căn cứ vào một năm mới nhất để định ra sách lược. Ai hơn ai, vừa xem là hiểu ngay.



Đương nhiên, đánh giặc còn phải dựa vào thực lực. Nếu song phương thực lực kém nhau quá xa, cho dù có định ra sách lược cao minh đến cỡ nào thì cũng vô dụng. Nhật Bản trong trận chiến Trân Châu Cảng đã phải đối mặt với một nước Mỹ hùng mạnh, cuối cùng phải gánh chịu toàn quân bị diệt.



Đường núi đến thung lũng Thụ Đình cũng không gập gềnh như mọi người đã tưởng tượng. Thời tiết tốt, hơi có chút cảm giác mát mẻ. Chỉ có điều, Thượng Vi Chính là người lớn tuổi, chung quy không thể bằng người trẻ tuổi. Bảy tám dặm, giữa đường phải nghỉ hai lần, phải mất nửa tiếng sau mới ra khỏi vùng núi.



Một thôn không nhỏ hiện ra trước mặt mọi người.



Xung quanh là núi bao vây, phong cảnh rất đẹp, tựa như tranh vẽ.



Bí thư quận ủy thở phào một hơi, đưa tay lau mồ hôi, thở hổn hển nói:



- Thượng lão, Chủ nhiệm Tiết, Cục trưởng Trương, tới rồi, phía trước chính là thung lũng Thụ Đình.



Chỉ cần dẫn bọn họ đến tìm Tăng Quan Thanh, củ khoai lang phỏng tay này cho dù là có đem ra, thì cũng không cần phải lo lắng nữa rồi.



Về phần Tăng Quan Thanh và lãnh đạo nói chuyện với nhau như thế nào thì cũng không phải là việc mà ông cần quan tâm.



Ông chỉ là người dẫn đường thôi.