Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 466 : Bà Năm

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Nhìn thấy thung lũng Thụ Đình, Phạm Hồng Vũ mới biết được giới thiệu của của Bí thư Tăng thật sự là hơi bị quá.



Ông ta nói bảy tám dặm là lấy đoạn đường núi vừa mới đi qua đến lúc nhìn thấy thung lũng Thụ Đình làm chuẩn. Chân chính muốn đến vị trí trung tâm thôn thì chỉ sợ phải mất thêm nửa tiếng nữa.



Thượng Vi Chính thở dóc một hơi nói:



- Thôn này rất lớn. Không nghĩ rằng ở sâu trong vùng núi lại có được một thôn xóm lớn như vầy.



Từ nơi này nhìn sang, phỏng chừng một chút cũng có hơn một trăm hộ gia đình, nói không chừng là hơn hai trăm hộ gia đình. Gần một ngàn người đang sinh sống trong núi, quả thật rất đáng được gọi là một thôn lớn.



Bao quanh thung lũng Thụ Định là rừng cây xanh ngắt. Không ngờ không phải là cây mà là từng mảng rừng trúc. Gió núi thổi qua, trúc phát ra tiếng vang từng trận, thật là thích ý.



- Thượng lão, đã đến nơi rồi, chúng ta nghỉ một lát đi.



Tiết Ích Dân ở bên cạnh hạ giọng nói. Chủ nhiệm Tiết đã há miệng thở dốc, luận về độ mệt nhọc dường như là không dưới Thượng Vi Chính. Đáng thương cho Chủ nhiệm Tiết, làm quan nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ qua lại được rèn luyện như ngày hôm nay.



- Được, nghỉ một lát đi.



Thượng Vi Chính cũng có chút mệt, thuận thế ngồi xuống một tảng đá. Thư ký vội vàng đưa qua một mảnh khăn giấy cho lãnh đạo lau mồ hôi.



Trương Lực Hoa ngồi một bên cũng vươn tay về phía thư ký. Thư ký vội vàng đưa hai miếng khăn giấy cho ông.



Cục trưởng Trương giờ phút này cũng là mồ hôi đầm đìa.



Chỉ có Phạm Hồng Vũ và Tạ Văn Kiện là thể lực dư thừa, chỉ là trán hơi đổ chút mồ hôi mà thôi.



Tuổi trẻ thật là tốt!



Thượng Vi Chính nhìn rừng trúc trước mặt nói:



- Khắp nơi đều là trúc. Hàng năm có thể thu hoạch rất nhiều măng, có thể được xem là rau quả thiên nhiên rồi.
Bí thư Tăng bước nhanh đến phía trước, kêu lớn.



Cụ bà hẳn là mẹ của Tăng Quan Thanh rồi.



Bà Năm nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, nếp nhăn trên mặt lập tức giãn ra, nhìn qua vô cùng hiền lành, cười ha hả nói:



- Ơ, là Bí thư Tăng đến đấy à? Mau vào nhà ngồi đi.



Nói xong liền thả cái sọt rác đang bện xuống, run rẩy đứng dậy, nhưng thật ra lại không cần người khác nâng, gân cốt dường như vẫn còn rất cường tráng. Hơn nữa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra Bí thư Tăng, có thể thấy được ánh mắt vẫn còn tốt lắm.



- Bà Năm, không vội không vội, khách quý đến nhà đấy. Xin giới thiệu với bà, vị này là lãnh đạo đến từ trung ương, Thượng lão.



Bí thư Tăng liên tục hướng bà Năm giới thiệu đám người Thượng Vi Chính.



Bà Năm cười hiền lành, gật đầu một cái, thần thái an nhàn, dường như không bị thân phận của đám người Thượng Vi Chính hù sợ, thật giống như khách bình thường tới mà tiếp đãi.



Lại nói tiếp, tới cái tuổi này rồi, trên thế giới này còn có bao nhiêu chuyện khiến cho họ phải sợ hãi?



Đại lãnh đạo trung ương tới cũng vậy, thân thích thôn bên cạnh tới cũng thế, trong mắt bà Năm, đều chẳng có gì khác nhau.



- Xin chào, bà Năm!



Thượng Vi Chính bước nhanh lên, chủ động bắt tay bà Năm, rất là khách khí.



- Xin chào, Thượng lão.



Bà Năm dùng phương ngôn nói chuyện. Bí thư Tăng chỉ giới thiệu qua một lần mà bà đã nhớ, hơn nữa khí độ an tường, ứng đối khéo léo, hiển nhiên là gặp lớn quen mặt, không phải bà cụ bình thường nào ở nông thôn cũng có thể sánh bằng.



Bí thư Tăng đã sớm giới thiệu qua, bà Năm chính là điển hình năm đó.