Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 479 : Chuyện nghiêm túc

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Hai người hi hi ha ha đùa giỡn, đương nhiên, không dám quá lớn tiếng.



Giờ này rồi, không nên để ảnh hưởng đến người khác.



- Ba, mẹ, con về rồi đây.



Cao Khiết về nhà mình, lập tức biến từ một Phó Chủ tịch thị xã uy nghiêm thành một cô gái bình thường được chiều chuộng. Con gái chưa chồng, bất kể là Chủ tịch thị xã hay chỉ là một cô gái bình thường đều có đặc quyền làm nũng, nhưng sau khi kết hôn rồi, nhiều nhất cũng chỉ được nũng nịu trước mặt ông xã của mình mà thôi.



Thật ra cửa phòng lúc này khép hờ. Cô Cao nhận được điện thoại của Cao Khiết, đương nhiên phải để cửa cho con gái rồi.



- Tiểu Khiết, về rồi à? Ồ, Hồng Vũ cũng đến à, mau mau vào nhà đi…



Cô Cao chào đón, miệng mỉm cười, liên thanh nói.



Cao Hưng Hán không ở phòng khách, chỉ có một mình cô Cao xem ti vi, phỏng chừng Bí thư Cao đang ở trong thư phòng xử lý công vụ. Một số phim truyền hình bây giờ, Cao Hưng Hán thật sự không xem được.



- Mẹ, ba đâu rồi ạ? Giờ này vẫn chưa tan ca cơ à?



Cô Cao giả vờ tức giận nói:



- Con bé này, vừa vào nhà đã hỏi ba rồi, dù gì thì cũng phải hỏi mẹ một chút chứ.



- Hi hi, mẹ đang đứng trước mặt con mà, vẫn rất tốt, sống lâu trăm tuổi…



Cao Khiết cười hì hì ôm lấy cổ mẹ, dáng người cô cao hơn mẹ, cho nên không phải kiễng chân lên như với Phạm Hồng Vũ.



Cô Cao đẩy tay con gái ra, nói:



- Con bé này, lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy, không sợ Hồng Vũ cười cho à?



- Hừ, anh ấy mà dám cười con, xem con xử lý như thế nào..



Cao Khiết quay sang Phạm Hồng Vũ quơ quơ nắm tay, trồng rất “dữ dằn”



“Két” một tiếng, cửa thư phòng đẩy ra, nghe thấy động tĩnh, Bí thư Cao trong phòng ngồi không yên.



- Xin chào Bí thư Cao, Bí thư Cao chịu khó hết mình vì công sự, đêm khuya cũng làm việc, là cán bộ gương mẫu của quốc gia.



Cao Khiết lập tức chạy tới trước mặt cha, nghiêm trang nói, trên trán lộ vẻ nghịch ngợm.



Cao Hưng Hán cười cười, chậm rãi đi đến ghế sô pha, thuận miệng hỏi:



- Vấn đề giải quyết xong rồi à?



- Vâng, giải quyết xong rồi, tổ điều tra đã trở lại tỉnh, chúng con đi cùng xe bọn họ về.
Ý kiến của cô Cao, thật ra giống với Phạm Hồng Vũ.



- Mẹ, mẹ cũng nghĩ như vậy à?



- Ồ, còn ai nghĩ như thế nữa?



- Còn là ai nữa chứ?



Cao Khiết liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, miệng cười khẽ.



Cô Cao lập tức nghiêm túc nói:



- Hồng Vũ cũng có ý như vậy à? Thế thì tốt quá, con cứ về đây đi. Mẹ thấy, sang năm các con kết hôn được rồi, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa. Hồng Vũ, con hỏi ý kiến cha mẹ xem thế nào nhé. Tiểu Khiết về tỉnh sớm hơn một chút, sang năm các con cưới, sinh con mẹ cũng về hẳn để giúp các con trông cháu.



- Ồ, được được, mai con sẽ gọi điện cho ba con để nói chuyện này.



Phạm Hồng Vũ liên thanh nói, quay sang nháy mắt với cao khiết.



Cao Khiết đỏ mặt, uốn éo thân mình, sẵng giọng:



- Mẹ, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy.



Cô Cao nghiêm mặt nói:



- Thì đang nói chuyện nghiêm túc đấy, có việc gì quan trọng hơn chuyện chung thân đại sự của con nữa? Ở cơ sở phức tạp như vậy, con không phải đợi nữa. Muốn làm việc chính trị, đã có ba con và Hồng Vũ làm là đủ rồi, con gái, làm quan lớn để làm cái gì? Không gì quan trọng bằng lấy chồng sinh con cả.



Cao Khiết mặt đỏ như gấc chín, bất mãn lầm bầm nói:



- Mẹ đây là trọng nam khinh nữ.



Cao Hưng Hán cười nói:



- Tiểu Khiết, ý kiến của mẹ con cũng không phải không có lý. Ở cơ sở rèn luyện vài năm, rồi về tỉnh công tác cũng có lợi.



- Đúng vậy, con xem, ba con cũng nói vậy đấy.



Cô Cao lập tức tinh thần tỉnh táo, nhìn chằm chằm Cao Khiết nói.



- Mẹ, việc này để con suy nghĩ chút đã.



Cao Khiết dường như cũng có chút động lòng.



Cô Cao liền mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu, chỉ cần con gái không từ chối ngay là bà sẽ có cách để tiếp tục thuyết phục.