Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 478 : Em, về tỉnh đi

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Thời gian tổ điều tra rời khỏi địa khu Ngạn Hoa, sớm hơn dự kiến ban đầu.



Thượng Vi Chính cho Tiết Ích Dân và Dương Dật Thời hai ngày, bọn họ chỉ mất một ngày đã làm xong báo cáo điều tra. Trên thực tế, việc điều tra như vậy, mỗi ngày đều có tập hợp tình hình, những thư ký chuyên trách đi theo đã sớm chuẩn bị xong rồi. Cách thức thì đã có sẵn, chỉ cần dựa theo ý của lãnh đạo, thêm thắt nội dung vào là xong.



Báo cáo điều tra không dài, toàn văn chỉ có mấy ngàn chữ, mấy người cùng viết, rất nhanh đã hoàn thành rồi.



Buổi sáng ngày thứ ba, tổ điều tra tiếp tục mời dự họp ở nhà khách Ngạn Hoa, báo cáo với các lãnh đạo của địa khu Ngạn Hoa về kết luận điều tra, không khí của cuộc họp khác hẳn với cuộc họp hôm trước.



Đối với việc cải cách doanh nghiệp nhà nước ở địa khu Ngạn Hoa, tổ điều tra không tiến hành đánh giá khẳng định, nhưng cũng không phủ định, dựa trên hai điểm mà Tào Tuấn Thần vạch ra, bổ sung và hoàn thiện thành báo cáo.



Báo cáo điều tra viết như vậy, cũng coi như khổ tâm.



Khẳng định việc cải cách doanh nghiệp nhà nước ở địa khu Ngạn Hoa thì không được đúng sự thật cho lắm,. Nếu thực sự làm như thế thì cái mặt già của Thượng Vi Chính sẽ để ở đâu? Ông ta dẫn tổ điều tra chứ không phải tổ khảo sát nghiên cứu. Sau khi trở về thủ đô thì biết ăn nói thế nào với mấy vị đại lãnh đạo kia.



Cho nên trong bản báo cáo, cuối cùng để định tính của việc cải cách doanh nghiệp nhà nước là “làm thử”. Như vậy cả hai bên đều có “công đạo”. Mặc dù Thượng Vi Chính biết rõ, “công đạo” như vậy e rằng hai bên cũng không vừa lòng cho lắm, nhưng mà cũng chỉ có thể làm được như vậy.



Chơi trò múa bút trước mặt mấy đại lãnh đạo, Thượng Vi Chính cũng là vì bất đắc dĩ.



Trong cuộc họp thông báo này, ánh mắt của Thượng Vi Chính nhìn về phía Tào Tuấn Thần có chút không giống bình thường.



Người trẻ tuổi của Tào gia này, năng lực lĩnh ngộ chính trị quả nhiên hơn người.



Toàn thể các đồng chí trong bộ máy của địa khu Ngạn Hoa và thị xã Ngạn Hoa tham dự cuộc họp đều âm thầm thở phào một cái.



Việc này cuối cùng đã xong.



Đối với cán bộ địa khu Ngạn Hoa mà nói việc này coi như đã xong, nhưng đối với Thượng Vi Chính thì đây mới là bắt đầu. Về thủ đô như thế nào, trong lòng ông ta đều rất rõ, sớm hay muộn sẽ có một trận bạo phong chính trị, cho dù ông ta đã lui về tuyến hai, nhưng e rằng cũng không thể hoàn toàn tránh được.



Sau khi thông báo xong, địa khu Ngạn Hoa tổ chức một buổi tiệc khá thịnh soạn. Lần này, Thượng Vi Chính không kiên trì “chính sách ba chén” của mình nữa, lần lượt cạn với Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc và mấy lãnh đạo phải chịu trách nhiệm của địa khu Ngạn Hoa mỗi người một chén. Sau đó lại uống tiếp với Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết một chén, hàn huyên vài câu.



Mặc dù Phạm Hồng Vũ đang “đối nghịch” với ông ta, nhưng gạt việc đó sang một bên, Thượng Vi Chính không thể không thừa nhận, chiêu “giương đông kích tây” này của Phạm Hồng Vũ lợi hại.



Đối mặt với một tổ điều tra “hạng khủng” nếu như chỉ ứng đối bình thường thì chắc chắn sẽ không chống nổi. Tầng cấp của hai bên chênh lệch nhau quá xa, tổ điều tra nắm giữ “quyền sinh quyền sát” trong tay, cho dù địa khu Ngạn Hoa có giấu kín đến đâu cũng vô ích. Duy nhất có thể đối phó với người khổng lồ, chính là một người khổng lồ khác.



- Tiểu Phạm, binh hành hiểm đạo, có thể chỉ lần này thôi.



Sau khi cụng ly với Phạm Hồng Vũ, Thượng Vi Chính hạ giọng nói một câu.



Phạm Hồng Vũ sắc mặt kính cẩn, đáp:



- Vâng, cảm ơn Thượng lão đã dạy bảo, tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng.
Phạm Hồng Vũ nghiêng thân mình, vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Cao Khiết, để đầu cô dựa hẳn vào chỗ cổ mình, cho cô thảo mái một chút.



- Em ngủ một chút đi.



Phạm Hồng Vũ đau lòng nói.



- Vâng.



Cao Khiết khẽ gật đầu.



Khoảng cách từ nhà khách Thanh Sơn đến đại viện Thành ủy Hồng Châu cũng không xa, nếu không kẹt xe thì chỉ mất khoảng mười phút là đến nơi, thời gian ngắn như vậy đâu thể ngủ được chứ?



Nhưng Cao Khiết mệt mỏi như vậy, chỉ có chục phút đồng hồ thôi cũng đủ để Cao Khiết mơ màng một chút. Thấy người yêu mình đã yên lặng, trong lòng Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên có cảm giác vui sướng lạ kỳ, sau đó thấp giọng yêu cầu lái xe đi chậm một chút, kẻo đường xóc lại khiến Cao Khiết tỉnh dậy.



Lái xe cũng phối hợp, giảm tốc độ xuống, phải mất hai mươi phút với đi đến đại viện Thành ủy, xe vừa dừng lại, Cao Khiết cũng tỉnh dậy, cô ngồi thẳng dậy, vuốt tóc hỏi:



- Đến rồi à?



- Ừ!



Cổng của đại viện Thành ủy được canh gác rất nghiêm, dù cửa sau không như thế nhưng Phạm Hồng Vũ cũng không yêu cầu taxi đi hẳn vào xong, mà hai người dừng ở cổng, đi bộ vào trong.



Cao Khiết vừa nghỉ ngơi được một chút, lập tức trở nên tinh thần vô cùng, nắm tay với Phạm Hồng Vũ, vừa cười vừa nói.



- Em, hay là em về tỉnh đi.



Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói.



- Hả? Sao anh lại có đề nghị như vậy?



Cao Khiết cảm thấy kinh ngạc.



- Em ở cơ sở vất vả quá, anh thấy em nên về tỉnh đi cho nhẹ nhàng, hơn nữa sau khi chúng ta kết hôn, cũng không thể mỗi người một nơi như vậy, đúng không?



Phạm Hồng Vũ cười hì hì nói.



- Nếu có con, mỗi người một nơi thì càng không tiện.



Cao Khiết nghiêng đầu, suy xét đề nghị của Phạm Hồng Vũ, nghe xong câu này, sắc mặt liền thau đổi, vung tay lên đấm hắn một cái, Người này, bất kỳ việc gì miệng hắn nói ra, lập tức đều có thể thay đổi.