Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 477 : Hành động bí mật

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Giữa trưa, một chiếc Santana chậm rãi lái vào trụ sở Thị ủy Ngạn Hoa, lập tức dừng lại dưới lầu Văn phòng UBND thị xã, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen từ trên xe bước xuống.



- Trưởng phòng Phạm?



- Bí thư Phạm…



Những cán bộ từ lầu xuống ăn cơm đều dừng bước, chân thành chào hỏi Phạm Hồng Vũ.



Trưởng phòng Phạm tuy rằng đã lên tỉnh, nhưng hắn vẫn là khách quen ở đây, mọi người thường xuyên nhìn thấy hắn và Chủ tịch thị xã Cao ra ra vào vào, trông rất tình tứ.



- Hi hi, tới đón chủ tịch thị xã Cao hả?



Mấy cán bộ trẻ tuổi nhìn thấy hắn liền nói đùa.



- Ha ha, tôi đến đón bạn gái của mình, chắc không phạm pháp chứ?



Phạm Hồng Vũ cười ha hả đáp lại, xem ra tâm trạng của Trưởng phòng Phạm hôm nay rất tốt.



- Không phạm pháp, không phạm pháp, ồ, bạn gái của anh kìa…



Cán bộ trẻ tuổi càng vui vẻ ra mặt, nháy mắt với hắn, tuy nhiên giọng nói vẫn không tự chủ được mà giảm thấp xuống.



Nhìn sang thì thấy Chủ tịch thị xã Cao đang đi từ cầu thang xuống. Tuy là nói đùa, nhưng không dám lớn tiếng. Cao Khiết tuy rằng tuổi trẻ, nhưng quyền uy của cô ở đây không phải tầm thường. Cao Khiết rất rõ ràng, trẻ tuổi và quá mức xinh đẹp chính là chướng ngại lớn nhất của cô. Bởi vậy hàng ngày trong công việc cô đều rất nghiêm túc, nhất là với nam cán bộ.



Dần dà, mọi người đều có chút sợ cô.



Phạm Hồng Vũ đi nhanh lên tiếp đón:



- Xin chào Chủ tịch thị xã, Chủ tịch thị xã tan ca rồi hả? Tôi đến đón lãnh đạo về nhà ăn cơm…



Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn, hé miệng cười.



Chủ tịch thị xã Cao thật ra cũng muốn uy nghiêm một chút trước mặt Trưởng phòng Phạm, nhưng lại không nhịn được.



Phạm Hồng Vũ liền cười, kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cao Khiết, hai người sóng vai đi ra. Các cán bộ cũng rất tự giác nhường đường cho hai vị lãnh đạo, ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị.



Lên xe, Phạm Hồng Vũ vẫy tay chào các cán bộ, Santana lập tức cuốn bụi mà đi. Đi đến đại viện địa ủy, đúng lúc gặp Phạm Vệ Quốc tan tầm về nhà. Từ khu nhà tập thể nằm trong đại viện Địa ủy, đi bộ chỉ mất mấy phút, bình thường chỉ cần không mưa là Phạm Vệ Quốc đều đi bộ đi làm.



- Ba.



- Chú Phạm



Hai người dừng xe lại, cười ha hả chào hỏi Phạm Vệ Quốc, Phạm Vệ Quốc cũng mỉm cườ gật đầu.



Ba người cùng đi lên lầu.




Dừng lại một chút, Phạm Hồng Vũ nói:



- Có bậc thang này, phỏng chừng tổ điều tra sẽ về nhanh hơn, trong bàn cờ lớn, không liên quan gì, chúng ta phải bước ra thật nhanh từ vòng xoáy này, làm tốt công tác của mình.



Cấp bậc của hắn vẫn còn quá thấp, nếu cứ cố dấn thân vào bàn cờ chính trị lớn như vậy, phỏng chừng họa phúc khó liệu.



Phạm Vệ Quốc vuốt cằm nói:



- Ý kiến này của con, ba đồng ý, cứ làm tốt công việc của mình trước đã.



Cao Khiết mỉm cười, gật đầu.



- Mẹ, con đã về rồi đây.



Ngoài cửa vang lên giọng nói mềm mại, lập tức, Phạm Hồng Vũ thò đầu vào cửa, vừa mừng vừa sợ.



- Ba, anh hai, chị dâu, mọi người đều về rồi à.



Cô bé đã toàn toàn trở thành một cô gái, vóc dáng cao cao, thon thả, chỉ có điều trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ trẻ con, trông rất đáng yêu.



Cao Khiết lập tức tiếp đón, kéo tay Phạm Hồng Thái.



Cô bé nhảy lên, đến cặp sách cũng quên bỏ xuống.



- Hồng Thái đã về rồi à? Vậy chúng ta đi ăn cơm đi.



Quản Lệ Mai cười ha hả, bưng mâm cơm ra, cả nhà ngồi xung quanh bàn ăn. Phạm Hồng Thái xới cơm cho cả nhà, vẻ rất cao hứng.



- Ba, uống chút rượu nhé, con và ba.



Phạm Hồng Vũ đề nghị.



- Được được, uống một chút cũng được, vui mà…



Không đợi Phạm Vệ Quốc trả lời, Quản Lệ Mai đã liên thanh nói.



Bà đã nhìn ra, sau cơn mưa trời đã sáng trở lại, nếu không, Phạm Hồng Vũ sẽ không đề xuất uống rượu như thế.



- Để con đi uống rượu.



Phạm Hồng Thái nói, sau đó đứng dậy đi lấy rượu.



Không khí cả nhà rất hòa thuận, ấm áp.