Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 482 : Chủ nợ tới cửa

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


- Cô hiện nay đang ở đâu?



Trưởng phòng Phạm lập tức chuyển đề tài, không dám bới móc nữa.



- Hừ, anh còn giả vờ nữa. Còn có thể làm sao, đang ở sân bay Hồng Châu nè. Tôi cũng không tin, Lý Xuân Vũ và Đông Nhan không gọi điện thoại báo tin cho anh.



Cô bé thật ra rất thông minh, hừ lạnh nói.



Hóa ra là cô cũng biết.



Đương nhiên, những lời nói này chỉ nghĩ trong lòng, tuyệt không nói ra miệng.



- Được, cô cứ ở đó, tôi lập tức tới đón cô ngay.



Phạm Hồng Vũ không chút do dự nói, đồng thời nhìn đồng hồ đeo tay một chút.



- Ừ, anh nhanh lên, có nhiều người đang nhìn chằm chằm tôi đấy, làm tôi rất sợ.



Phạm Hồng Vũ lập tức dở khóc dở cười. Bà cô, cô còn sợ gì chứ? Cô không sợ hù chết người sao? Nhưng “rất nhiều người đang nhìn chằm chằm tôi” thì Phạm Hồng Vũ tin tưởng là sự thật. Một cô gái xinh đẹp như vậy, chợt xuất hiện tại sân bay Hồng Châu, đương nhiên là hấp dẫn ánh mắt người rồi.



Để điện thoại xuống, Phạm Hồng Vũ liền ổn định tinh thần, rồi lúc này mới đứng dậy tiến vào trong phòng.



Vưu Lợi Dân đang chăm chú xử lý văn kiện, cũng không nhìn hắn. Trong pòng không có khách thì Phạm Hồng Vũ cứ bình thường đi vào. Đây là Vưu Lợi Dân chính miệng chỉ bảo. Vưu Lợi Dân không có bí mật gì sợ Phạm Hồng Vũ phát hiện. Lãnh đạo và thư ký, mỗi ngày đều sống chung một chỗ, cũng rất ít khi tuân theo quy củ.



Phạm Hồng Vũ lập tức đến trước bàn làm việc của Vưu Lợi Dân, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên mở miệng như thế nào.



Vưu Lợi Dân ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc.



Phạm Hồng Vũ rất ít khi trước mặt ông lộ ra thần thái ẻo lả.



Phạm nhị ca không phải là người ẻo lả.



- Chủ tịch tỉnh, tôi có chút việc tư, muốn xin phép nghỉ…



Rốt cuộc, Trưởng phòng Phạm quyết định mở miệng, nhưng trên mặt lại có ý tứ khó xử.




Trưởng phòng Phạm đang quan sát Lý đại tiểu thư thì Lý đại tiểu thư cũng đang đánh giá Trưởng phòng Phạm.



Hắn hôm nay mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày da đen, lại là hàng thường. Tóm lại chẳng khác nào gã nhà quê, vậy mà cũng đi nịnh hót con gái. Nếu không phải vì hai trăm ngàn cho mấy đứa nhỏ ở khu Đông Sơn thì Lý đại tiểu thư cũng lười từ thủ đô xa xôi đến đây tìm hắn. Lại còn vác cái tội danh bỏ nhà trốn đi. Hình tượng con gái ngoan mười năm bị hủy hoại trong chốc lát.



Bị bại!



Trưởng phòng Phạm trực tiếp bị đánh bại.



Hắn phát hiện, bỉ ổi trước mặt con gái, đặc biệt là một cô gái nhỏ tuổi hơn mình thì tuyệt đối chẳng phải là ý kiến hay. Khí chất của cô gái đó cũng không phải ai cũng bắt chước được.



- Vậy cô ngồi đây nghỉ ngơi đi, để tôi gọi điện thoại cho anh cô.



- Xin cứ tự nhiên.



Lý Thu Vũ rất ưu nhã, khoát bàn tay trắng nõn, càng thêm bày ra bộ dạng tiểu thư khuê các. Đáng tiếc, câu nói vừa rồi đã tố giác gốc gác của cô. Không mở miệng thì thôi, mở miệng thì chính là Tiểu ma nữ.



Trăm quanh vẫn quanh một đốm.



Phạm Hồng Vũ bước đến trạm điện thoại công cộng, bước chân rất nhanh. Hắn sợ Lý Thu Vũ bỗng nhiên gây sự, biến mất nên không kìm nổi quay đầu lại thì thấy cô gái không nhanh không chậm đi theo hắn, trên lưng khoát cái ba lô nhỏ. Trừ cái đó ra thì hai tay trống trơn. Không ngờ một cô gái đến một nơi xa xôi như vậy mà chẳng mang theo cái gì ngoài cái ba lô. Bộ dạng này chẳng giống như bỏ nhà ra đi, mà giống như ra ngoài dạo chơi vậy.



Thấy Phạm Hồng Vũ quay đầu lại, vốn khóe miệng hơi vểnh lên, hứng thú quan sát phía sau lưng hắn, Lý Thu Vũ lập tức nghiêm nét mặt lại, cái đầu ngẩng cao, bày ra thái độ cao ngạo thục nữ.



Phạm Hồng Vũ vội vàng quay đầu về phía trước, không kìm nổi nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ một cái.



- A, anh lắc đầu là có ý gì? Xem thường tôi à?



Không ngờ động tác này đã bị Lý Thu Vũ nhìn thấy, liền bật người kháng nghị.



- Không, nào dám.



Phạm Hồng Vũ liên tục phủ nhận, bước chân nhanh hơn vài phần.



Lý Thu Vũ hé miệng cười, trong phút chốc trăm hoa đua nở, tinh lệ vô cùng.