Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 483 : Hồng nhan là nguồn gốc của tai họa

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Phạm Hồng Vũ đến bên buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Lý Xuân Vũ.



Lý Thu Vũ đứng bên cạnh, ánh mắt không kiêng nể ngắm tới ngắm lui trên người Phạm Hồng Vũ, vẫn là vẻ mặt như cười như không.



Nhìn đến nỗi Phạm nhị ca cả người lông tóc dựng đứng.



Phạm Hồng Vũ chợt phát hiện, chân chính làm cho người đàn ông sợ không phải là ánh mắt có thể giết người, mà chính là ánh mắt chẳng hiểu ra sao như Lý Thu Vũ lúc này, mang theo điểm trào phúng, lại mang theo điểm tò mò, thậm chí còn có điểm mờ ám. Ánh mắt có thể giết người cũng chỉ khơi lên ý chí chiến đấu của Phạm nhị ca. Nhưng loại ánh mắt này của Lý Thu Vũ thật sự làm cho người ta trong lòng run sợ.



Bởi vì anh vĩnh viễn sẽ không biết, cô ta ngay sau đó sẽ làm cái gì.



Không biết, không thể nắm sức mạnh được trong tay thì luôn làm cho người ta tinh thần không yên.



Phạm nhị ca liền không kìm nổi móc thuốc lá ra, ngậm lên môi, tính đốt lửa.



- A, Trưởng phòng Phạm, xin chú ý, nơi này cấm hút thuốc.



Lý Thu Vũ không nhanh không chậm nhắc nhở một câu, khóe miệng ý bỡn cợt ngày càng đậm.



Trưởng phòng Phạm bừng tỉnh, liền gỡ điếu thuốc trên miệng xuống, miệng nói thầm một câu. Còn về phần là nói nội dung gì thì ngay chính hắn cũng không rõ. Hoàn toàn là động tác vô ý thức.



Cũng may Lý Xuân Vũ rất nhanh gọi điện thoại đến. Phạm Hồng Vũ vội vàng cầm ống nghe, hơi luống cuống tay chân.



- Này, Tầm Hoan, em của anh đến rồi đấy, đang ở phi trường, bị tôi bắt được rồi.



Phạm Hồng Vũ từ “bắt” nhấn khá mạnh.



Lý Xuân Vũ nhẹ nhàng thở ra, nói:



- Được rồi, được rồi, bảo nó nghe điện thoại của tôi, để tôi giáo huấn nó một chút.



Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu.



Mặc kệ thế nào thì Lý nhị thiếu cũng không kìm nổi phải giả bộ một chút.



Y mà dám giáo huấn tiểu ma nữ?



- Lý cô nương, anh trai của cô nương muốn giáo huấn cô nương một chút.



Phạm Hồng Vũ không nói hai lời, đem ống nghe đưa cho Lý Thu Vũ.



Đầu dây bên kia, Lý Xuân Vũ lập tức buồn bực.



Đây là bạn bè gì vậy?
Phù!



Phạm Hồng Vũ thở ra một ngụm khí, rồi đưa tay lau mồ hôi, chậm rại đặt ống nghe trở lại, lấy ra mười đồng đặt lên quầy.



- Không cần thối lại!



Đang chuẩn bị lấy tiền lẻ để thối, nhân viên công tác ngẩn ra, lập tức mặt mày hớn hở, hướng Phạm Hồng Vũ liên tục gật đầu.



- A, Phạm đại hiệp, làm sao bây giờ?



Lý Thu Vũ thở phào một cái, lại nở nụ cười bỡn cợt nhìn Phạm Hồng Vũ.



- Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao?



Phạm Hồng Vũ cũng không nhịn được, tức giận nói:



- Đến căn tin của sân bay ăn một bữa cơm, rồi mua vé máy bay, buổi chiều đưa cô trở về.



Lý Thu Vũ lập tức lui về sau hai bước, cảnh giác vạn phần trừng mắt nhìn hắn, cười lạnh một tiếng nói:



- Nghĩ cũng đừng nghĩ tới, tôi tuyệt sẽ không về đâu. Tôi muốn đi Ích Đông.



- Lý cô nương, cô không thấy mồ hôi lạnh đang thấm ướt đẫm áo tôi sao? Tôi đã đồng ý giúp đỡ cho mấy đứa nhỏ ở Ích Đông hai trăm ngàn, đó đâu phải là chuyện xấu, tại sao phải tra tấn tôi như vậy? Thật sự là không phúc hậu mà.



Phạm Hồng Vũ thật sự nhẫn nại không được, oán giận nói.



Lý Thu Vũ bĩu môi:



- Tôi không cần biết, Trần Tinh Duệ đã ngồi xe lửa về nhà rồi. Cậu ấy đang chờ chúng ta đến nhà làm khách. Tôi tuyệt đối không thể thất tín.



Phạm Hồng Vũ mở to mắt:



- Ai là Trần Tinh Duệ?



- A, là bạn học của tôi. Tấm ảnh kia là do cậu ta chụp đấy. Trong toàn huyện, cậu ấy là người đầu tiên thi đậu đại học thủ đô. Tôi lần trước đã nói với cậu ấy, sẽ giúp đỡ cho bọn trẻ xây dựng trường học, anh lại bảo tôi về nhà sao?



- Đơn giản thôi, cô đem phương thức liên lạc của cậu ta cho tôi, tôi cho người mang hai trăm ngàn qua cho cậu ta, cam đoan không nuốt lời. Cô nhất định phải lập tức trở về thủ đô.



Phạm Hồng Vũ vung tay lên, không hề thương lượng đường sống.



Lý Thu Vũ trừng mắt nhìn hắn, không nói một lời, quay đầu bước đi.