Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 487 : Ăn trong bát nhìn trong nồi!

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Sáng sớm hôm sau, Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ lại ra sân bay Hồng Châu.



Lý Thu Vũ vẫn mang theo cái ba lô nhỏ đằng sau lưng, tuy nhiên đã thay một bộ quần áo thể thao màu xanh đậm. Máu tóc đen cột lại đằng sau thành một nhúm, chẳng khác nào một học sinh trung học, có lẽ là cấp hai.



Lúc thay bộ quần áo này, Lý Thu Vũ soi mình trong gương, nhìn như muốn khóc.



Đây quả là xấu xí quá đi!



Nhưng Phạm Hồng Vũ kiên trì bắt cô mặc, bằng không sẽ không ra sân bay.



- Thực là biến thái!



Lý Thu Vũ hung hăng nói thầm một câu, bĩu môi, nửa ngày không thèm để ý tới hắn.



Lại nói tiếp, Phạm Hồng Vũ cũng là bất đắc dĩ. Những năm gần đây, kiêng kỵ nhất là rêu rao. Mấy năm trước vừa mới nghiêm trị qua, nhưng tình trạng trị an vẫn không tốt lên chút nào. Muốn cho trị an trong cả nước tốt lên thì gần như phải ngàn năm sau đấy.



Lý Thu Vũ rất xinh đẹp, nếu vẫn mặc những chiếc váy dài bình thường, thì chắc chắn sẽ có người soi mói. Thân là “hộ hoa sứ giả”, Trưởng phòng Phạm cảm thấy phải bảo vệ cô.



Nếu như một mình hắn đi, vậy thì chẳng cần kiêng kỵ gì.



Nhưng mang theo một “quốc bảo” như Lý Thu Vũ, Trưởng phòng Phạm năng lực linh hoạt hầu như đánh mất không còn. Thật khi đụng phải tình huống nguy hiểm, ngoại trừ tử chiến thì chẳng còn con đường nào khác để đi.



Cho dù, cách ăn mặc của Lý Thu Vũ giống như nữ sinh trung học, nhưng trong mắt đàn ông vẫn xinh đẹp vô cùng.



Thanh thuần kinh người.



Nhưng bộ dạng người ta xinh đẹp vốn là bẩm sinh. Phạm Hồng Vũ tổng không thể đem lọ nồi trát lên mặt cô.



Thậm chí ngay cả Vưu Lợi Dân cũng chú ý đến an toàn của cô.



Chiều hôm qua, sau khi Phạm Hồng Vũ cùng với Lý Thu Vũ đi mua một số đồ dùng cần thiết, sau đó hắn trở lại UBND tỉnh, giải thích tình huống với Vưu Lợi Dân.



Phân lượng thư ký của Phạm Hồng Vũ thật sự là rất hoành tráng. Hắn không ngờ lại xin nghỉ vài ngày đi Ích Đông với Lý Thu Vũ. Chỉ sợ trong khắp thiên hạ không vị thư ký nào lại như hắn.



Ai ngờ Vưu Lợi Dân lại đồng ý, lại còn nói, trên đường đi nhớ phải cẩn thận để ý, không thể xảy ra đường rẽ. Nếu không nắm chắc thì chờ thêm một ngày, khi vệ sĩ của Lý gia tới Hồng Châu thì đi cùng một thể.



Phạm Hồng Vũ giờ mới hiểu được, Lý Thạch Viễn đã gọi điện thoại cho Vưu Lợi Dân trước hắn.



Lại nói tiếp, Lý Thạch Viễn cưng chiều con gái đến cực điểm. Không ngờ vì cô mà đặc biệt gọi điện cho Vưu Lợi Dân, xin phép cho Phạm Hồng Vũ. Có lẽ khắp thiên hạ này cũng chỉ có mình Lý Thạch Viễn làm được.




- Cô đương nhiên là đẹp hơn quyển tạp chí này rồi, nhưng tôi cũng không thể nhìn chằm chằm cô không rời mắt được. Rất không lễ phép.



- Như vậy đi, chúng ta nói chuyện phiếm. Anh có thể nhìn tôi chằm chằm rồi. Chủ ý này không tồi chứ?



Một số hành khách cũng ngồi khoang công vụ ai cũng mỉm cười.



Nói thật, chạm trán với hai “học sinh” đang ở trong khoang công vụ, đối với những lãnh đạo và ông chủ lớn mà nói thì có thể nói là chuyện trước đây chưa từng thấy. Ngoại trừ Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ, trong khoang công vụ những người khác ai mà không đi giày tây, khí độ nghiễm nhiên? Đột nhiên trộn lẫn hai người trẻ tuổi vào, thật có điểm không hợp.



Tuy nhiên, bầu không khí căng thẳng trong khoang công vụ cũng bởi vậy mà trở nên nhẹ nhàng.



- Được rồi, nói cái gì chứ?



- Tùy tiện cái gì cũng được. Nói thí dụ như, chúng ta có thể tâm sự, anh chân chính là cán bộ chính phủ, sao lại có tiền nhiều như vậy chứ?



Cô bé chớp mắt to, cười hì hì nói.



Nói là chuyện phiếm, nhưng lại đi dò hỏi bí mật của người ta.



Đối với Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ quả thật có vài phần tò mò. Người này tuổi còn trẻ, lại to gan lớn mật, ở trong thể chế cứ như cá gặp nước, nhưng nghe nói còn là một “phú ông”, thực chính là mâu thuẫn. Lý Thu Vũ ở thủ đô thấy qua rất nhiều thiếu niên tuấn kiệt, nhưng giống như Phạm Hồng Vũ thì thật sự không nhiều lắm.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Chúng ta tạm thời không nói đến chuyện này. Hay là nói chuyện của cô đi. Đông Nhan vì sao lại không đem cái hoạt động sưu tầm dân ca đấy, cùng cô đến Ích Đông?



- Thôi đi, nói như vậy thì trong nhà càng không đồng ý. Đông Nhan không giống với tôi. Cô ấy sẽ không rời nhà bỏ đi. Cô ấy ngoan hơn nhiều…Không đúng, không đúng.



Phạm Hồng Vũ ngạc nhiên nói:



- Như thế nào không đúng?



Lý Thu Vũ ngồi thẳng người, cái đầu nghiêng về phía trước, mắt liếc nhìn Phạm Hồng Vũ, cười lạnh nói:



- Anh đây là dùng biện pháp để nghe ngóng tin tức Đông Nhan từ tôi phải không? Như thế nào, Trưởng phòng Phạm, anh ăn uống không nhỏ, ăn trong bát mà còn nhìn trong nồi sao? Tôi so với Đông Nhan kém lắm sao? Không đẹp bằng cô ấy?



Phạm Hồng Vũ lập tức mặt nhăn như quả mướp đắng.



Lý luận gì vậy?