Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 486 : Ước pháp tam chương

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Một chiêu này, rõ ràng cho thấy đòn sát thủ của Lý Thu Vũ. Mặc kệ khi nào áp dụng thì thử trăm lần, hiệu nghiệm cả trăm.



Hiện tại cũng giống như vậy.



Lý Thạch Viễn giọng điệu trở nên mềm nhũn, khẽ thở dài nói:



- Con gái à, con có biết làm như vậy mẹ con lo lắng nhiều lắm không? Mẹ con đến bây giờ cũng không đi làm. Mẹ của con là một người tuân theo kỷ luật. Chỉ có con là mới phá lệ. Con gái à, ba mẹ con thương con, nhưng con cũng phải nghĩ cho chúng ta chứ.



Lý Thu Vũ hốc mắt đỏ lên, không lên tiếng, tay phải cầm ống nghe, tay trái thì xoắn sợi dậy điện thoại, dường như trong đầu cũng không chịu nổi.



- Ba, con không phải là đi làm chuyện xấu. Con chỉ là muốn xây dựng trường học cho tụi nhỏ.



Một lát sau, Lý Thu Vũ hạ giọng nói.



Lý Thạch Viễn nói:



- Con muốn xây dựng trường học cho tụi nhỏ, ba không phản đối mà rất ủng hộ. Nhưng ngôi trường này cũng không nhất định một mình con xây dựng. Con bây giờ đang ở cùng Phạm Hồng Vũ phải không? Nếu như vậy thì con bảo cậu ấy đi cùng con tới Ích Đông, đem chuyện xây dựng trường học làm cho xong. Làm chuyện tốt thì bất lưu tính danh, con không phải là muốn khoe ra chính mình chứ?



- Ba, ba biết là không phải như vậy mà. Con có thích khoe khoang chính mình đâu. Ở trước mặt tụi nhỏ, có cái gì đáng khoe ra chứ? Ba bình thường cũng hay nói đạo lý với con, phải cho đi mà không cần nhận lại. Con chính là muốn tự thể nghiệm nó. Ông nội trước kia cũng nói, phải xuống dưới cơ sở để thể nghiệm cuộc sống. Tình huống khu Ích Đông như thế nào con trước kia cũng nghe bạn học nói qua. Lúc này con muốn tự đi xem tận mắt. Nếu có thể nói, sau này con sẽ phát động thêm nhiều người nữa. Ba, không có điều tra thì không có quyền lên tiếng. Ba cho con đi đi.



Lý Thu Vũ khó có lúc nói đạo lý với Lý Thạch Viễn.



Lý Thạch Viễn chút cũng không do dự nói:



- Một mình con đi thì tuyệt đối không được.



- Đương nhiên là không được rồi. Phạm…, ừ, chỉ cần ba đồng ý, con sẽ bảo Phạm Hồng Vũ đến giúp con. Người này rất lợi hại. Ba cũng biết đấy, phòng Công an mà cũng dám xông vào. Khẳng định là không thành vấn đề.



Đồng chí Phạm Hồng Vũ đang ngồi bên cạnh cảm thấy lạnh sống lưng, ánh mắt trừng Lý Thu Vũ.



Tiểu tổ tông, cô đã nói là không bán đứng bạn bè mà?



Sớm biết rằng lời nói con gái là không đáng tin cậy.



Lý Thạch Viễn không khỏi có chút buồn cười, nói:



- Con gái, đừng nói giỡn. Tiểu Phạm còn phải đi làm, công tác của đồng chí Vưu Lợi Dân rất quan trọng, cậu ấy làm sao mà đi với con được? Nếu không thì như vậy, nếu con nhất định phải đi thì ba sẽ bảo Tiểu Đỗ đi cùng con.



Tiểu Đỗ là quân nhân của Cục cảnh vệ trung ương, trước kia là vệ sĩ của ông cụ. Đỗ gia và Lý gia quan hệ sâu đậm. Tiểu Đỗ là người trầm ổn, kiên định, nói năng thận trọng, thân thủ thật tốt. Lý Thạch Viễn rất tín nhiệm y.



Nếu con gái đã quyết tâm, khó có thể xoay chuyển thì Lý Thạch Viễn đành phải nhượng bộ. Hơn nữa, chỉ cần có thể bảo đảm an toàn cho Lý Thu Vũ là được. Cũng nên cho cô bé ra ngoài thể nghiệm cuộc sống một chút, cũng không phải là chuyện xấu. Đối với bồi dưỡng nhân sinh quan mới có lợi.




- Vâng, con nhớ kỹ rồi.



Lý Thu Vũ gật đầu.



Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.



Sau khi để điện thoại xuống, cô bé liền nhảy dựng lên, hai tay giơ cao, làm ra tư thế hình chữ V, hưng phấn không thôi.



Phạm Hồng Vũ lạnh lùng nhìn cô.



- Làm sao vậy?



Lý Thu Vũ hơi không hiểu ra sao.



- Ước pháp tam chương, tôi cũng nghe thấy. Ba điều kiện này, cô nhất định phải chấp hành. Bằng không, xin thứ cho tôi không hầu tiếp.



Phạm Hồng Vũ sa sầm mặt, nói từng chữ từng câu.



- Tôi có làm chuyện gì đâu, anh cứ yên tâm, chỉ cần tôi đồng ý thì trăm phần trăm sẽ làm được, tuyệt không lật lọng. Thật là, xem cô nương là người nào chứ?



Phạm Hồng Vũ lúc này mới tươi tỉnh mỉm cười, đứng dậy:



- Đi mua đồ ăn thôi.



- Mua cái gì vậy?



- Quần áo và những đồ dùng thiết yếu khác. Ích Đông là vùng núi, cô mặc như vậy thì làm sao mà đi được.



Nói xong, liền liếc nhìn chiếc ba lô đặt trong ghế của Lý Thu Vũ. Trong đó toàn bộ đều là đồ dùng linh tinh của con gái, chân chính sử dụng được chắc một thứ cũng không có.



Phạm Hồng Vũ trước kia không biết đã bao nhiêu lần ra ngoài công tác nên kinh nghiệm đi đường rất phong phú.



- Được, vậy đi thôi.



Lý Thu Vũ cười hì hì, kéo tay của hắn, hưng phấn không thôi.



Phạm Hồng Vũ vội vàng tránh bàn tay nhỏ bé của cô, bước nhanh ra.



Lý Thu Vũ lập tức bĩu môi, rồi lại mỉm cười.