Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 50 : Kiên Quyết Không Đồng Ý
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
- Mẹ, con đói bụng lắm, có cơm ăn chưa?
Phạm Hồng Vũ vẫn cợt nhả như trước.
Đối với người mẹ mà nói, cái bụng của con cái là chuyện quan trọng nhất.
Không ngờ chiêu này cũng không làm giảm bớt được sự tức giận của Quản Lệ Mai, bà nói:
- Chưa nấu, muốn ăn cơm thì tự đi mà nấu. Tôi không mở quán cơm, không giống như hồ ly tinh chỉ biết dụ dỗ người.
Phạm Hồng Vũ không chút tức giận, tiếp tục cười nói:
- Mẹ, hồ ly tinh là biết dụ dỗ người, nhưng ít nhất mỗi ngày đều cho con mẹ ăn thật no.
Vừa nói Phạm Hồng Vũ vừa chạy vào bếp, chỉ thấy trong bếp đã nấu sẵn ba món đồ ăn, đậy sẵn lồng bàn. Hiển nhiên là Quản Lệ Mai đã sớm chuẩn bị cơm cho con của mình.
- Chờ một chút, chờ cha và Hồng Thái về ăn cơm luôn.
Quản Lệ Mai nói.
Nếu con trai của mình dính vào du côn thì bà cũng chỉ cảm thấy đau đầu. Nhưng dù sao thì cũng tùy vào hắn. Còn chuyện cưới vợ thì không có khả năng xằng bậy được. Quản Lệ Mai kiên quyết không cho phép một người phụ nữ có tiếng xấu như Triệu Ca bước vào nhà Phạm gia, trở thành con dâu của Quản Lệ Mai.
Thật là mất thể diện! Sau này bà làm sao mà gặp mặt bà con bạn bè chứ?
Phạm Hồng Vũ kỳ thật thì cũng không phải là quá đói. Nghe vậy liền từ phòng bếp đi ra, ngồi xuống bên cạnh mẹ cười hỏi:
- Mẹ, ba vẫn bận rộn như vậy à? Chưa chắc là Phó cục trưởng Cục Công nghiệp còn làm ra được hương vị gì đây?
Quản Lệ Mai tức giận:
- Đó là ba của con, con còn không biết tính cách của ông sao? Ông ấy ở nơi nào mà không cẩn trọng? Con nói như vậy là có ý gì?
Quản Lệ Mai không khỏi bật cười nói:
- Haha, lão Ngô cũng thật có thể yên tâm giao cho con làm Chủ nhiệm phân xưởng 3 chứ?
Trong mắt Quản Lệ Mai, Phạm Hồng Vũ căn bản vẫn cứ là con nít. Chủ nhiệm Phân xưởng còn không biết nó như thế nào.
Phạm Hồng Vũ liền mở to con mắt, kêu lên:
- Mẹ, mẹ nói gì vậy? Cam La mười hai tuổi đã là Tể tưởng rồi. Con thì đã hai mươi, làm sao mà không làm được Chủ nhiệm? Cái này gọi là tài không đợi tuổi.
- Con làm Chủ nhiệm phân xương thì là chuyện tốt, mẹ cũng rất cao hứng. Chỉ có bản lãnh thật sự, ở đâu cũng đều làm được. Hồng Vũ, công tác có tiến bộ là chuyện tốt. Nếu con bây giờ đã là lãnh đạo thì càng phải có bộ dạng của một lãnh đạo, không cần cùng với hạng phụ nữ như Triệu Ca qua lại. Con hãy nhìn tấm gương của Phương Văn Phong đấy, vốn là cán bộ trẻ tuổi tiền đồ vô lượng, cũng bởi vì dính vào Kiều Phượng mà kết quả thân bại danh liệt.
Lại nói tiếp, Quản Lệ Mai vẫn là vì con trai mà cao hứng. Lúc trước, Phạm Hồng Vũ bị người ta trong một cơ quan địa ủy đá một cước ra ngoài, Quản Lệ Mai trong lòng thở dài. Hơn nữa, Phạm Vệ Quốc không hiểu làm sao bị dời khỏi cương vị Phó chủ tịch huyện. Quản Lệ Mai càng thêm buồn bực không thôi. Hiện giờ, Phạm Hồng Vũ đột nhiên trở thành chủ nhiệm phân xương. Mặc dù vẫn còn là một chức quan nhỏ, nhưng dù gì cũng là một tín hiệu tốt.
- Mẹ, chuyện này chúng ta tạm thời không nói nữa. Con tâm lý nắm chắc, mẹ cứ yên tâm đi. Con lần này trở về, chủ yếu là muốn tâm sự với cha, lại còn phải đi gặp Bí thư Khâu bàn chút chuyện.
Phạm Hồng Vũ liền nói sang chuyện khác.
Quản Lệ Mai lấy làm lạ:
- Con muốn đi gặp Bí thư Khâu? Thế con có gì cần nói với Bí thư Khâu à?
Đứa nhỏ này, khi nói chuyện giọng điệu càng lúc càng lớn, giống như hắn thật trở thành thượng khách của Bí thư Khâu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Mẹ cũng đừng quản nhiều. Tóm lại cũng không phải là chuyện xấu.
Hai mẹ con đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Phạm Hồng Vũ vừa nghe là biết bố đã trở về, vội đứng dậy đi ra ngoài đón, xem như là kế thoát thân.