Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 51 : Sách Lược Ứng Đối Của Bí Thư Khâu
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Phạm Vệ Quốc vẫn như cũ, nách kẹp một cặp xách công văn cũ, chậm rãi bước vào nhà.
- Ba về rồi à?
Phạm Hồng Vũ liền vội vàng tiến lên, tiếp nhận bao công văn của Phạm Hồng Vũ.
- Hồng Vũ?
Phạm Vệ Quốc có chút bất ngờ.
- Con sao hôm nay lại về nhà? Hôm nay không phải là chủ nhật mà?
Không đợi Phạm Hồng Vũ trả lời, Quản Lệ Mai đã lên tiếng:
- Là em gọi con về. Lão Phạm, anh trở về cũng vừa lúc. Có một việc em muốn nói với anh, chúng ta cùng nhau làm công tác với Hồng Vũ.
- Mẹ…!
Phạm Hồng Vũ liền cảm thấy bất đắc dĩ.
Phạm Vệ Quốc nhìn vợ rồi lại nhìn con, cười nói:
- Thế à? Hình như là chuyện đại sự?
- Đương nhiên là đại sự rồi. Để em nói với anh, con của mình bây giờ biết yêu rồi đấy. Nó yêu một đứa con gái lớn hơn nó vài tuổi và muốn làm đám cưới.
Quản Lệ Mai tính nôn nóng, vốn tính toán sau khi cơm nước xong xuôi, người trong nhà ngồi nói chuyện thì lúc đó mới nói ra. Kết quả vừa thấy Phạm Vệ Quốc, liền không thể nhịn được, trước nói ngay.
Phạm Vệ Quốc ngẩn ra, nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
- Hồng Vũ, có chuyện như vậy sao?
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói:
- Cha, việc này nói rất dài dòng. Tình huống hiểu lầm chiếm đa số. Vừa rồi con cũng đã nói với mẹ, từ từ giải quyết. Lúc này có những việc quan trọng hơn cần thương lượng.
- Còn có việc gì quan trọng hơn nữa? Lão Phạm, anh đừng có nghe nó nói. Nó chính là đang dùng kế hoãn binh đấy. Tối nay, chúng ta nhất định phải nói việc này cho rõ. Việc này càng kéo dài thì vấn đề lại càng lớn.
Phạm Vệ Quốc không có quanh co, lòng vòng, trực tiếp nói. Cũng chính vì quan hệ giữa hai người nên Phạm Vệ Quốc mới có thể trực tiếp như thế.
Khâu Minh Sơn không chần chừ, lập tức nói:
- Sao, Hồng Vũ về rồi à? Được, hai người qua đây đi, tôi đang ở nhà.
- Được, chúng tôi lập tức qua ngay.
- Ừ!
Khâu Minh Sơn nói xong rồi cúp điện thoại.
- Đi thôi!
Phạm Vệ Quốc để điện thoại xuống rồi đứng dậy.
- A, lão Phạm, sao lại như thế?
Quản Lệ Mai thấy hai cha con muốn đi ra cửa, liền không ngừng hỏi.
Phạm Vệ Quốc nói:
- Em đừng hỏi nhiều, cũng đừng lo lắng, không có việc gì đâu. Hồng Vũ trước kia công tác bên cạnh Phó bí thư Khâu, hướng anh ấy báo cáo một chút cũng là chuyện bình thường.
Phạm Hồng Vũ hướng mẹ mỉm cười rồi theo bố đi ra cửa.
Cục Công nghiệp địa khu là một nha môn nước trong, thuộc loại có còn hơn không. Tổng cộng chỉ có hai chiếc xe jeep. Bây giờ là lúc tan làm, Phạm Vệ Quốc cũng không dùng xe công. Hai cha con đi bộ, hướng đại viện Địa ủy đi tới.
Cũng may thành phố Ngạn Hoa quy mô không lớn. Vào năm 86 cũng chỉ là một thị xã của một địa khu hẻo lánh, có thể lớn như thế nào chứ? Từ cục Công nghiệp địa khu đi bộ đến đại viện Địa ủy, đi vào căn lầu số một của Khâu Minh Sơn, chỉ tốn có khoảng hai mươi phút thời gian.
Căn lầu số một mới được xây dựng, theo hình thức nhà đơn nguyên, dành cho các cán bộ lãnh đạo địa khu, gốm có bốn phòng ngủ một phòng khách, ước chừng một trăm hai hoặc ba mươi mét vuông. Sau này, loại phòng như thế sẽ không lọt vào mắt các lãnh đạo. Cho dù là một tiểu Trưởng phòng nho nho chỉ sợ cũng chướng mắt. Nhưng ở lúc này, lại được coi là vượt mức quy định thiết kế.
Hai cha con cùng đi lên lầu, bước vào trong nhà Khâu Minh Sơn.
Vợ của Khâu Minh Sơn là cô Đàm ra mở cửa. Cô Đàm năm đó hơn bốn mươi tuổi, dáng người có vẻ gầy yếu, ngũ quan đoan chính, diện mạo xinh đẹp, rất có hơi thở của người trí thức, đối với người ngoài vô cùng hòa khí. Nghe nói Khâu Minh Sơn và vợ là bạn học cùng đại học. Cô Đàm coi như là phần tử tri thức, lúc này đang công tác tại trường Sư phạm Ngạn Hoa.
Phạm Vệ Quốc cũng là người quen cũ, cô Đàm mỉm cười mời cha con họ Phạm vào trong.