Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 500 : Thiên hạ nước nhà
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Chương 506: Thiên hạ nước nhà.
-Để tôi đi bắt gà.
Trần Mai cũng có chút hưng phấn, cười nói, sau đó liền đi xuống.
Cô vốn cũng là một đứa nhỏ, còn kém Lý Thu Vũ hai tuổi.
Chỉ trong chốc lát, Trần Mai đã ôm một con gà trống về, chắc cũng phải nặng tầm 2,5kg.
Mọi người đều đứng dậy, đứng tản ra xung quanh, sau đó đứng lại một chỗ, chỉ có Cửu A Công là ngồi đó, đại mã kim đao.
Không những Lý Thu Vũ tò mò mà những người khác cũng như vậy.
Pháp thuật định kê(gà) như vậy, cho dù là ở sơn thôn thì cũng không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy, cho nên tất cả mọi người đều rất hứng thú.
Trần Mai đưa con gà trống đưa cho Cửu A Công.
Cửu A Công cầm lấy gốc cánh của con gà, lắc lư vài cái, hai ngón tay phải dựng thẳng lên, hai mắt khép hờ, miệng lẩm bẩm, thần sắc ngưng trọng…
“oanh”
Sau một lát, hai mắt Cửu A Công mở to, kiếm quyết tay phải chỉ ra hướng con gà trống.
Gà trống thần tháu tự nhiên, nhưng lại khiến cho Lý Thu Vũ cảm thấy sửng sốt, môi mím chặt, hai mắt nhìn chằm chằm, không bỏ qua một chi tiết nào.
Cửu A Công lập tức nhấc con gà trống vòng quanh cái bàn, cánh tay không rung động, vòng vài vòng rồi trở lại cái bàn trước mặt, hai tay cầm gà lay động một hồi, sau đó lại để gà lên mặt bàn, miệng lẩm bẩm, tay phải tiếp tục đâm đâm nhiều điểm lên mình con gà, lời “chú ngữ” trong miệng càng lúc càng nhanh hơn,
Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, chỉ thấy con gà trống ngồi ngoan ngoãn giữa bàn, hai mắt híp lại, quả thực vẫn không nhúc nhích.
-Nào, hai người nhấc cái bàn lên một chút thử xem sao.
Cửu A Công nói, có chút tự đắc.
Trần Tinh Duệ và Trần Mai liền xung phong nhận việc tiến lên, nhấc cái mình, đi tới đi lui trong nhà. Con gà trống kia vẫn ngồi xổm trên bàn, không chạy mà cũng không kêu.
-Oa…thật thần kỳ.
Lý Thu Vũ vỗ tay, nói.
-Cửu A Công, đây là pháp thuật gì vậy? Cửu A Công sờ sờ cằm nói: -Đây là chú ngữ, sư phụ ta truyền cho ta, chỉ cần biết chú ngữ là có thể định kê(gà)
-Lợi hại lợi hại.
Lý Thu Vũ đi đến phía sau Phạm Hồng Vũ, lẳng lặng đứng, không nhúc nhích, ánh mắt của cô cũng giống như ánh trăng đêm nay, đều mông lung đến khó tả.
Phạm Hồng Vũ lẳng lặng hút thuốc, không quay đầu lại.
-Anh đang nghĩ gì thế?
Một lúc sau, Lý Thu Vũ hai tay khoác lên vai lắn, cúi người thấp giọng hỏi, giọng điệu dịu dàng, kèm theo hơi thở nhẹ nhàng yếu ớt, mùi thơm nhè nhẹ của thiếu nữ lan tỏa.
-Anh đang nghĩ, vấn đề lớn ở thôn đại Trần, chúng ta có thể giúp họ giải quyết vấn đề. Nhưng ở huyện Bách Sơn này, có bao nhiên thôn trang như vậy? Toàn bộ địa khu Văn Giang, toàn bộ tỉnh Ích Đông, thậm chí là ở cả nước, số thôn trang nghèo như vậy có đến bao nhiêu? Nghèo hơn như vậy có bao nhiều? Thật sự là muối bỏ biển…
Phạm Hồng Vũ khẽ dí mẩu thuốc lá, thở dài nói nhỏ.
-Anh đang nghĩ cái này? Phạm Hồng Vũ trả lời, rõ ràng khiến Lý Thu Vũ cảm thấy bất ngờ.
-Ừ!
Phạm Hồng Vũ gật đầu, lập tức mỉm cười.
-Nếu không, em tưởng là anh đang suy nghĩ gì?
-Em tưởng là…
Lý Thu Vũ cười cười, không nói câu tiếp theo ra.
Mình ngủ ở cạnh phòng hắn, hai gian phòng có cửa sổ thông nhau. Người này không ngủ, cũng không đến tìm mình nói chuyện, mà là đang suy nghĩ “quốc gia thiên hạ” của hắn.
-Phạm Hồng Vũ, đừng suy nghĩ quá nhiều, cho dù anh là hoàng đế thì cũng không thể giải quyết được tất cả vấn đề của thế giới.
Lý Thu Vũ nhẹ giọng nói, giọng điệu cô dịu dàng chưa từng có.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói: -Không thể nghĩ như vậy được. Nếu tất cả mọi người đều nghĩ như vậy thì vấn đề sẽ càng ngày càng nhiều, vĩnh viễn không thể giải quyết được.
-Vậy anh tính giải quyết vấn đề này như thế nào?
Lý Thu Vũ không phản bác, hỏi.
Phạm Hồng Vũ ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt rạng rỡ nói: -Bây giờ anh chưa nghĩ ra, nhưng anh cho rằng chỉ cần chịu làm thì vấn đề gì cũng có cách giải quyết. Xã hội muốn phát triển, quốc gia muốn cường thịnh, giáo dục là gốc.
Lý Thu Vũ yên lặng nhìn hắn, khẽ cắn môi, chậm rãi đứng dậy, ngồi cạnh Phạm Hồng Vũ, hai tay khoác vai hắn, đầu ngả vào vai hắn.
Xung quanh im lặng, im lặng có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, rất kịch liệt, rất xao động…