Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 512 : Cấp Lý Thạch Viễn chuẩn bị túi tiền?

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Lý Thạch Viễn liếc hắn một cái, thản nhiên nói:



- Chỉ cần con nói có đạo lý, chức vụ cao thấp không thành vấn đề.



Con là Nhị thiếu gia của Lý gia!



- Việc này, Hồng Vũ, hai ta bàn lại một chút, xem làm sao là tốt nhất.



Lý Xuân Vũ vốn là muốn nói "cậu làm cho tôi bản kế hoạch”, cũng may trong lúc nguy cấp, dừng cương trước bờ vực. Mắt thấy sau khi Phạm Hồng Vũ đề xuất đề nghị này, ánh mắt của ba mẹ mình lập tức không giống như trước kia. Lý Nhị thiếu những lời này nếu thốt ra, vậy toàn bộ hình tượng liền bị hủy.



Lý Nhị thiếu quyết không thể làm bờ tường không đỡ nổi bùn lầy!



Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:



- Xuân Vũ, chuyện này tôi cho rằng cần phải làm điều tra, ngay tại trường đại học thủ đô làm điều tra đi, hiểu biết một chút những sinh viên nghèo đến từ địa khu nghèo khó, rốt cuộc nên sử dụng quỹ học tập giúp người nghèo như thế nào. Căn cứ vào ý kiến của bọn họ, làm ra một kế hoạch khả thi, như vậy thì hợp lý hơn.



Lý Thạch Viễn gật đầu, tán thưởng nói:



- Chính xác, đây mới là phương thức và thái độ nên có để làm tốt một việc. Lý Xuân Vũ, về sau con phải hướng Hồng Vũ học tập, khiêm tốn, vững vàng, không cần nôn nóng.



Theo những lời nói ra từ miệng của Lý Thạch Viễn, đây chính là đánh giá cực cao rồi.



Lý Xuân Vũ cười ha hả.



Lý Thu Vũ nói:



- Anh, điều tra này em có thể giúp anh làm, em nhờ bạn học cùng đi hỗ trợ.



Ở nhà, cô bé vẫn quy củ gọi anh, nhưng vừa ra khỏi cửa, liền biến thành Lý Xuân Vũ hoặc là Lý Nhị thiếu.



- Tốt, đây mới là đứa em tốt.



Phạm Hồng Vũ nhắc nhở:
- Chú Lý, thật không dám lừa dối chú. Cháu chủ yếu cảm thấy, chuyện này phải đổi trước nhất chính là hình thức phân phối, chứ không phải thay đổi nguyên tắc. Ở nước ngoài, kỳ thật loại hính thức này khá phổ biến. Rất nhiều đơn vị dùng người, bởi vì một số cương vị đặc thù không tiện tuyển người, còn chuyên môn ủy thác cho trường đại học cao đẳng thay họ huấn luyện nhân tài. Chẳng những trước đó cấp cho trường học một số phí dụng, mà còn cho những học sinh kia xem như tiền đặt cọc. Cá nhân cháu cho rằng, đây cũng là một loại cải cách. Hơn nữa, nếu hình thức này có thể mở rộng, còn có thể xúc tiến một số chuyên môn phát triển, mở rộng sinh nguyên. Chú Lý, cháu thực cảm thấy, đây là kế hoạch trăm năm, công ở thiên thu.



Lý Thạch Viễn cười nói:



- Loại tâng bốc này nếu tôi không đáp ứng, thật đúng là không được.



Lý Thu Vũ lập tức nói:



- Baa, đây là chuyện tốt, ba không muốn đáp ứng, thì mới là ý chí sắt đá.



Đều nói nữ sinh hướng ngoại, cái này là giúp đỡ Phạm Hồng Vũ nói chuyện.



Lý Thạch Viễn liền trừng mắt nhìn con gái, ra vẻ không hài lòng.



Lý Thu Vũ cười dài, hướng cha làm mặt quỷ.



- Chú Lý, cháu kỳ thật còn có một ý tưởng. Cháu muốn thuyết phục Bí thư Khâu ở địa khu Ngạn Hoa cũng tiến hành thử nghiệm như vậy. Ngạn Hoa là địa khu nghèo khó, nếu muốn kinh tế phát triển nhanh, tiến cử đầu tư bên ngoài là không đủ, quan trọng hơn là tiến cử nhân tài. Thành phố Giang Khẩu bên kia, đã có người tiến cử cho kế hoạch này, trực tiếp trả thù lao cùng phòng ở, hấp dẫn nhân tài tố chất cao đến Giang Khẩu ngụ lại. Giang Khẩu nhiều tiền thế lớn, Ngạn Hoa không so được, chi bằng dùng loại phương thức này chiêu dụ sinh viên. Một là vì những học sinh nghèo khó cung cấp trợ giúp trong cuộc sống, thứ hai cũng làm cho địa khu Ngạn Hoa có đại lượng nhân tài tố chất cao. Những sinh viên gia đình điều kiện tốt đều không muốn đến Ngạn Hoa công tác, nhưng những đứa nhỏ chịu khổ có lẽ sẽ không để ý.



Lý Thạch Viễn lại trầm ngâm, sau một lát, chậm rãi nói:



- Tiểu Phạm, đề nghị này của cậu rất mới mẻ độc đáo, tôi tạm thời không thể cho cậu câu trả lời khẳng định. Nhưng tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, lúc cần thiết, mời những đồng chí bên trong bộ máy cùng nhau tổ chức một cuộc họp thương lượng một chút. Bất quá tôi đề nghị cậu tạm thời không cần ở chính phủ tiến hành nếm thử như vậy, chính phủ dù sao không giống xí nghiệp đơn vị. Chờ tôi bên này có quyết định, các người sẽ xem lại tình huống.



Giọng điệu hết sức trịnh trọng.



- Vâng, chú Lý, cháu nhớ kỹ rồi.



Phạm Hồng Vũ vội vàng kính cẩn đáp.



Dù sao Lý Thạch Viễn thân phận không giống với. Xí nghiệp đơn vị tính chất cũng có chỗ bất đồng. Lãnh đạo xí nghiệp như Lý Thạch Viễn thật sự có thể làm được nhất ngôn cửu đỉnh, cho dù có chút ý kiến phản đối, vậy cũng không có gì, Lý Thạch Viễn không cần quan tâm. Người bình thường cũng không dám nâng cao quan điểm với ông ta.



Lý Thạch Viễn đây cũng là vì tốt cho hắn, Phạm Hồng Vũ rất cảm kích.