Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 525 : Lý do của Phạm Hồng Vũ
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
- Vậy cậu nói một chút xem, cậu vì sao lại muốn làm Chủ tịch huyện Vân Hồ?
Vưu Lợi Dân rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, bất động thanh sắc hỏi.
Làm việc với Phạm Hồng Vũ gần một năm, sớm chiều ở chung, Vưu Lợi Dân nhiều khi sẽ quên mất tuổi của Phạm Hồng Vũ, vẫn xem hắn như Tào Thành mà đối đãi. Trên thực tế, vốn đệ nhất thư ký UBND tỉnh Phạm Hồng Vũ làm được rất xuất sắc. Chẳng những an bài công việc gọn gàng ngăn nắp, còn hiệp trợ văn phòng lãnh đạo, phối hợp không ít quan hệ. Đệ nhất thư ký của UBND tỉnh, mặc kệ cấp bậc như thế nào, thực tế đảm nhiệm loại chức vụ nào, đều được cán bộ cơ quan xem như một thành viên của văn phòng lãnh đạo.
Văn phòng có rất nhiều công việc cần an bài, lại còn phải phối hợp với đệ nhất thư ký của Tỉnh ủy, sau khi Phạm Hồng Vũ "thẩm duyệt" xong thì mới có thể đánh nhịp quyết định cuối cùng.
Phạm Hồng Vũ nếu mở miệng chắc chắn sẽ có lý do của hắn.
Phạm Hồng Vũ cười, nói:
- Chủ tịch tỉnh, nói thật, tôi có chút đoán không ra vì sao Bí thư Vinh lại có đề nghị như vậy...
Dựa theo nguyên tắc sử dụng cán bộ nhất quán của Vinh Khải Cao, ông khá coi trọng cán bộ thành thục điềm đạm, chắc chắn. Tào Thành xem như là "dị số". Dù là như thế, Tào Thành tuổi tác cũng lớn hơn Phạm Hồng Vũ một con giáp, nhưng vẫn là cán bộ cấp Phó giám đốc trẻ tuổi nhất mà Vinh Khải Cao đề bạt qua. Nông trường Triều Dương xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy, khiến cho toàn bộ thế giới đều biết, còn kinh động đến đồng chí Hoàng Duyệt. Vinh Khải Cao "bình thường" thủ pháp xử trí hẳn là phải phái một vị cán bộ kinh nghiệm phong phú, lão luyện thành thục đi thu thập cục diện rối rắm này. Ai ngờ Vinh Khải Cao không ngờ trực tiếp khiến Phạm Hồng Vũ đi.
Bỏ qua một bên tuổi tác của Phạm Hồng Vũ, chỉ cần với thân phận thư ký Chủ tịch tỉnh, liền không giống như bình thường. Bình thường mà nói, Phạm Hồng Vũ ra ngoài đảm nhiệm, chỉ có thể là Vưu Lợi Dân chính mình đề xuất, ai cũng không thể bao biện làm thay. Cho dù là Vinh Khải Cao, cũng có chút đi quá giới hạn rồi.
Vinh Khải Cao và Vưu Lợi Dân thương lượng, trực tiếp khiến Phạm Hồng Vũ đi, thật sự rất thái quá, nằm ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ, phỏng chừng chuyện này một khi thật sự chứng thực đi xuống, sẽ làm cho rất nhiều người mở rộng tầm mắt.
Vinh Khải Cao đề nghị này, nhất định là có lý do đặc biệt khác, Phạm Hồng Vũ tạm thời đoán không được.
- Nhưng bất kể là ai đi nông trường Triều Dương, nhiệm vụ thiết yếu chính là hóa giải mâu thuẫn, bình ổn tình thế, đem oán hận chất chứa ba mươi năm tiêu trừ sạch. Một khi đã như vậy, đây cũng không phải là nông trường Triều Dương đơn phương có thể hoàn thành nhiệm vụ, không có huyện Vân Hồ phối hợp, ai cũng không có biện pháp. Tôi nếu ở Vân Hồ treo cái chức Phó bí thư, bản chức vẫn là người phụ trách nông trường Triều Dương. Ở trong bộ máy Vân Hồ, tôi chỉ là một người khác loại. Đến lúc đó một đống người theo tôi cãi cọ, có thể chân chính sử dụng tinh lực, vẫn chưa tới một phần ba. Hai phần ba tinh lực, đều ở người khác.
Vưu Lợi Dân nhìn Phạm Hồng Vũ, như cười như không.
Ông ta thừa nhận, Phạm Hồng Vũ lời nói này có thể xem như là một lý do. Nhưng tuyệt đối không phải là lý do duy nhất. Người này trong còn có ý tưởng khác, Vưu Lợi Dân cũng muốn nghe một chút.
Phạm Hồng Vũ bị Vưu Lợi Dân nhìn, hơi ngượng ngùng, gãi đầu, cười ha hả, nói:
Vưu Lợi Dân không khỏi mỉm cười.
Ý nghĩ này thật ra rất chính xác.
- Được rồi, tôi đây đi kết nối với Bí thư Vinh.
Theo giọng điệu của Vưu Lợi Dân mà xem, việc này cơ bản ván đã đóng thuyền, Vinh Khải Cao sẽ đồng ý. Đều nạy ra góc tường của Vưu Lợi Dân, còn không cho người ta nhân cơ hội nâng cao điều kiện?
- Chủ tịch tỉnh, tôi còn có một yêu cầu nhỏ.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên trở nên cợt nhả, vẻ mặt hơi cổ quái.
- Nói đi!
- Nếu để cho tôi đi Vân Hồ, ngài cấp cho tôi một khoản tiền, khoảng một triệu.
- Không được!
Vưu Lợi Dân quả quyết cự tuyệt.
- Chuyện tiền bạc, chính cậu nghĩ biện pháp đi. Cho cậu đến Vân Hồ làm phát triển kinh tế, là cho cậu phát huy bản lãnh của mình, tìm tôi tống tiền, tính năng lực gì?
- Chủ tịch tỉnh, đây thật đúng không phải là vì phát triển kinh tế. Nếu thời gian dư dả, tôi có thể lấy được tiền, cũng không dám đánh ngài gió thu. Mấu chốt là thời gian không kịp, khoản tiền này khả năng lập tức phải dùng...
Phạm Hồng Vũ càng thêm thần thần bí bí nói.
Vưu Lợi Dân đều bị hắn đem lòng hiếu kỳ câu lên.