Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 524 : Công phu sư tử ngoạm
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Tỉnh ủy Tam cự đầu trao đổi, thời gian không ngắn, Vinh Khải Cao cửa phòng chậm chạp không mở ra.
Bảy giờ năm mươi phút, trên hành lang trở nên náo nhiệt hơn.
Bí thư Thành ủy Tề Hà Đàm Khải Hoa, Chủ tịch thành phố Tề Hà Quách Thanh Hoa, Phó bí thư Thành ủy Trịnh Mỹ Đường đều tụ tập lại. Tất cả mọi người là đến tiếp nhận chỉ thị mới nhất của lãnh đạo Tỉnh ủy.
Các vị lãnh đạo Tỉnh ủy hôm nay hành trình an bài như thế nào, có phải hay không cần tiếp tục tổ chức hội nghị, đều không thể hiểu hết, mọi người trong đầu rất không yên.
Đàm Khải Hoa trên mặt vết cào đã bắt đầu kết vảy, đỏ thẫm, giống như mấy con rết đang giương nanh múa vuốt, dính sát vào nhau, còn có chút buồn cười.
Tuy nhiên Đàm Khải Hoa thần sắc vẫn tự nhiên.
Trải qua chuyện xấu hổ ngày hôm qua, Bí thư Đàm đã trở nên vô cùng bình tĩnh. Thân là cán bộ chức vị cao, rất nhiều người đều có loại năng lực "gắng chịu nhục", tự mình điều tiết này.
Không hai tay tuyệt chiêu đặc biệt, như thế nào lăn lộn quan trường?
Chủ tịch thành phố Tề Hà Quách Thanh Hoa vẫn là có vẻ bệnh hoạn, trên mặt bày ra một khí sắc rất không khỏe mạnh, hai mắt vô thần. Dù là như thế, nhưng vẫn chống đỡ vội tới nhà khách. Buổi tối hôm qua, Tào Thành đại diện Vinh Khải Cao tự mình đến bệnh viện thăm ông, bất kể như thế nào Quách Thanh Hoa cũng phải tỏ vẻ.
Nghe nói ở chỗ nào đó đã xuất hiện liệt sĩ vì xã giao lãnh đạo cấp trên mà ở trên bàn rượu "hi sinh vì nhiệm vụ"!
Nhưng ngược lại, Chủ tịch thành phố Quách vẫn còn có thể tiếp tục cố gắng.
Nhìn thấy Quách Thanh Hoa, Tào Thành vội vàng đi qua, cầm tay của ông ta, giọng điệu mang theo điểm oán giận nói:
- Chủ tịch thành phố Quách, sao ngài lại tới đây? Sức khỏe của ngài không được tốt, hẳn là nên tiếp tục ở lại bệnh viện nghỉ ngơi.
- Cảm ơn Chánh văn phòng Tào đã quan tâm. Tôi đêm qua truyền dịch đã tốt hơn nhiều. Cao huyết áp là một bệnh cũ, cũng không coi là bệnh nặng, chỉ cần đem huyết áp hạ xuống, kiên trì công tác hằng ngày vẫn là không thành vấn đề.
Quách Thanh Hoa vội vàng đứng thẳng lên thân mình, cao giọng đáp, cố gắng bày ra một bộ thần thái sáng láng.
Bí thư Tỉnh ủy tự mình tới Tề Hà, liên tục hai ngày rồi, Quách Thanh Hoa cũng không lộ mặt trước Vinh Khải Cao, chỉ sợ không ổn. Làm không tốt, Tỉnh ủy sẽ lập tức quyết định đưa người khác thay thế ông ta.
- Là như thế này, chúng tôi thương lượng một chút, nông trường Triều Dương tình huống nhất định phải thay đổi. Thủ trưởng cũng từng chỉ thị qua, nông trường và lâm trường quốc doanh đều phải nhét vào cải cách thí điểm. Nông trường Triều Dương có thể làm thí điểm. Bí thư Vinh tự mình đề nghị, cho cậu đến nông trường Triều Dương đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy, phụ trách lãnh đạo nông trường Triều Dương làm thí điểm cải cách. Cậu trước kia ở Ngạn Hoa, ở phương diện công tác này có kinh nghiệm, còn lấy được thành tích nhất định.
Vưu Lợi Dân nói không vội vàng không hấp tấp.
- Tôi đến nông trường Triều Dương?
Phạm Hồng Vũ chấn động, đây thật đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Mặc dù năm kia, lúc hắn đến trường đảng Tỉnh ủy tham gia học tập, cũng đã thực tập làm thư ký một thời gian, nhưng chính thức được bổ nhiệm làm thư ký thì mới là tháng sáu năm ngoái, cho tới nay chưa đầy một năm. Cái này phải phóng ra ngoài rồi sao?
- Chủ tịch tỉnh, nông trường Triều Dương là cấp huyện đoàn….
Phạm Hồng Vũ "nhắc nhở" Vưu Lợi Dân một câu.
Tôi đây chỉ mới là cấp Cục phó, ngay cả một năm cũng còn chưa làm hết. Mặc dù nông trường Triều Dương ở trong mắt rất nhiều cán bộ chẳng đáng là cái gì, với những đơn vị cấp huyện Cục khác thì không thể so sánh, nhưng cấp bậc cũng là cứng rắn còn tại đó, nửa điểm nghiêm túc.
Bí thư Đảng ủy nông trường Triều Dương trăm phần trăm là cấp Cục trưởng.
Vưu Lợi Dân khoát tay, nói:
- Điều này không cần cậu quan tâm, cấp bậc không là vấn đề, không cần bám vào một khuôn mẫu dùng người. Mấu chốt là công tác nhất định phải làm tốt. Vì giảm bớt mâu thuẫn quần chúng giữa nông trường Triều Dương và huyện Vân Hồ, cậu có thể kiêm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy huyện Vân Hồ, phương diện công tác tương đối khá phối hợp. Hơn nữa ở huyện Vân Hồ còn có thể phân công quản lý công việc cụ thể, ví dụ như doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ. Cậu có ý kiến gì thì cứ nói chuyện đi.
Phạm Hồng Vũ từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:
- Chủ tịch tỉnh, nếu không đi không được, như vậy chức Phó bí thư huyện ủy, tôi không nghĩ kiêm nhiệm. Nếu như có thể, tôi muốn làm Chủ tịch huyện Vân Hồ.
Vưu Lợi Dân hai hàng lông mày dương lên, nhìn Phạm Hồng Vũ, vừa buồn cười lại vừa kinh ngạc.
Tiểu tử này thật đúng là nửa điểm cũng không khiêm tốn!