Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 523 : Biến hóa không tưởng tượng được
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Sáng ngày thứ hai, hơn sáu giờ, trời mới vừa tờ mờ sáng, Tào Thành đang mộng đẹp say sưa, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đầu giường dồn dập đánh thức.
- Xin chào...
Đang mơ mơ màng màng bị đánh thức, Tào Thành thanh âm có vẻ hơi lười biếng.
- Đã xảy ra chuyện...
Điện thoại bên kia, truyền đến thanh âm bất an của Tô Vân Thuyên. Khi một mình nói chuyện hoặc điện thoại với Tào Thành, Tô Vân Thuyên rất ít khi dùng xưng hô chính thức hoặc quan hàm của Tào Thành, mở miệng liền nói trực tiếp.
Tào Thành lập tức không còn buồn ngủ, từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi.
Chẳng lẽ, chuyện y lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra?
- Xảy ra chuyện gì?
Mặc dù Chánh văn phòng Tào cực lực điềm tĩnh, nhưng vẫn khó có thể che dấu thanh âm bất an.
- Tạp chí Tiếng nói Hoa Kỳ đã đăng chuyện phát sinh ngày hôm qua. Sở ngoại vụ tỉnh vừa rồi gọi điện thoại lại đây, nói còn có mấy tờ báo nước Mĩ cũng đưa tin cùng loại.
Tô Vân Thuyên ở đầu dây điện thoại bên kia hạ giọng nói.
Tào Thành thở phào một hơi.
Tô Vân Thuyên không khỏi cảm thấy kỳ quái, một vấn đề nghiêm trọng như vậy, Tào Thành không ngờ nghe vào lại giống như một khối tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất? Còn chưa ngủ tỉnh sao?
- Anh làm sao vậy?
Tô Vân Thuyên kinh ngạc hỏi.
- Haha, không có gì, anh còn tưởng rằng...
Tào Thành cười, cũng không nói cho hết lời.
Tô Vân Thuyên lập tức hiểu ý tứ của y, bĩu môi. Đàn ông đều là giống nhau. Lúc ở trên giường, chú ý vĩnh viễn đều là cùng loại sự tình, chẳng sợ cách xa nhau vài trăm dặm!
Ngay sau đó, Tào Thành hai hàng lông mày lập tức cau lại, vội hỏi:
- Chánh văn phòng Tào, Trưởng phòng Phạm.
Từ sau sự kiện ở trường Đảng, Trịnh Mỹ Đường ở trước mặt Tào Thành và Phạm Hồng Vũ, thái độ "hòa ái" hơn. Giống như “Tam cự đầu” Tỉnh ủy xếp hạng giống nhau, "Tam đại thư ký" trên cơ bản cũng có cố định sắp xếp, tình huống được cho là khá bình thường.
Tháng mười năm ngoái, Trịnh Mỹ Đường phóng ra ngoài, đến thành phố Tề Hà. Tình hình thay đổi. Phó Bí thư Trịnh thoả thuê mãn nguyện, tràn đầy tự tin. Tào Thành hoành tráng, Phạm Hồng Vũ hoành tráng, vậy thì thế nào? Cuối cùng là tôi, Trịnh Mỹ Đường trước một bước ra ngoài đảm nhiệm. Tuy rằng bất kể Tào Thành hay là Phạm Hồng Vũ, sớm hay muộn cũng đều sẽ ra ngoài đảm nhiệm, nhưng Trịnh Mỹ Đường đoạt trước tiên cơ, sau này thế phát triển càng thêm lạc quan.
Bí thư Trịnh có thể hướng về phía ngai vàng Chủ tịch thành phố Tề Hà.
Khi Tào Thành ra ngoài đảm nhiệm, có lẽ Trịnh Mỹ Đường đường đường là Chủ tịch của một thành phố rồi, ở trong tỉnh cũng coi như một phương chư hầu. Tào Thành còn phải trải qua trình tự giống như Trịnh Mỹ Đường, trước làm hai năm trợ thủ rồi nói sau.
Về phần Phó cục trưởng Phạm, vậy thì còn sớm hơn. Muốn trở thành Chủ tịch thành phố cấp địa (thành phố cấp 3), chẳng sợ Vưu Lợi Dân đối với hắn coi trọng tài bồi, nhưng cũng phải là sự tình của mười năm về sau, đây đã xem như là nhanh nhất rồi.
Mười năm là một khoảng thời gian phi thường dài, không biết sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn.
Có lẽ đến lúc đó, Trịnh Mỹ Đường đã là lãnh đạo tỉnh. Mà với tính cách của Phạm Hồng Vũ, ở trong quan trường đụng phải đầu rơi máu chảy chút cũng không kỳ quái. Phạm Hồng Vũ hiện tại hoành tráng hò hét, còn không phải là bởi vì đã lấy được Vưu Lợi Dân tín nhiệm sao? Nhưng lãnh đạo tâm tư ai nói được chuẩn? Có lẽ một sự kiện làm sai, như vậy sẽ mất đi sự sủng ái của Vưu Lợi Dân, cũng rất có thể.
Trịnh Mỹ Đường tuổi tác so với Tào Thành và Phạm Hồng Vũ đều lớn hơn, kinh nghiệm lý lịch già hơn. Điều này lúc ở cơ quan công tác không lộ vẻ có bao nhiêu trọng yếu. Quyền bính của thư ký cơ bản đều đến từ chính lãnh đạo. Lãnh đạo ai càng hoành tráng, thư ký cũng đi theo nước lên thì thuyền lên. Phạm Hồng Vũ bất quá chỉ là thư ký cấp Cục phó, rất nhiều cán bộ cấp sở ở trước mặt hắn đều tất cung tất kính, kinh sợ. Chẳng lẽ bởi vì Phạm Hồng Vũ chính mình đạt được sao?
Khi đi ra ngoài đảm nhiệm, kinh nghiệm lý lịch ưu thế liền lập tức hiển hiện ra.
Trịnh Mỹ Đường cũng không nói nhiều với Tào Thành và Phạm Hồng Vũ, liền ngẩng đầu ưỡn ngực, xoải bước mà đi, từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười tự tin, dường như y ở sự kiện lần này, chẳng những vô hiểm, ngược lại còn có điềm tốt.
Logic quan trường quả thực kỳ diệu.
Trên hành lang chỉ còn ba vị đại thư ký.
Tào Thành khẽ mỉm cười, nói:
- Trưởng phòng Phạm, nông trường Triều Dương và huyện Vân Hồ mấu chốt còn ở vấn đề phát triển kinh tế. Chỉ có phát triển kinh tế thì những mâu thuẫn tranh cãi này mới có thể giảm bớt. Đến lúc đó theo đà phát triển, có thể chậm rãi đem tất cả mâu thuẫn hoàn toàn hóa giải.
- Tôi hoàn toàn đồng ý lời nói của Chánh văn phòng Tào.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.
Lại không biết Tào Thành bỗng nhiên nhắc tới lời nói này, rốt cuộc là có dụng ý gì?