Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 535 : Thôi chết rồi!
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Chương 542: Thôi chết rồi!
Chủ tịch huyện Phạm.
Tiếng cười trong phút chốc liền biến mất, hai gã cảnh sát đi theo Cát Đại Tráng cũng há hốc miệng.
Không thể tưởng tượng được người đứng trước mặt mình là Chủ tịch huyện.
Nhìn qua thì đây chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, sao có thể là Chủ tịch huyện được chứ?
Chủ tịch huyện đơn thương độc mã đến thị trấn Thập Nguyên đánh nhau với côn đồ?
Không những cảnh sát cả kinh trợn mắt há mồm mà những người vây quanh xem cũng kinh ngạc nhìn Phạm Hồng Vũ, hoàn toàn không dám tin.
-Đúng thế, tôi chính là Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.
-Ái…Chủ tịch huyện Phạm, xin chào xin chào…chủ tịch đại giá quang lâm, sao không thông báo trước cho chúng tôi, để chúng tôi nghênh đón vậy?
Cát Đại Tráng rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần, cúi đầu kính cẩn trước Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ nói: -Nghênh đón thì không cần, tôi vẫn còn đang nghỉ, chưa đi làm chính thức, muốn tới nông trường Triều Dương và thị trấn Thập Nguyên xem tình hình một chút. Mới ở có nửa ngày thôi nhưng thu hoạch cũng khá là phong phú đấy…
Giọng điệu rất bình thản, không có ý tức giận nào cả.
Cát Đại Tráng mồ hôi lạnh vã ra.
Lần này thì gặp xui xẻo rồi.
Cái tên Cát Nhị Tráng khốn khiếp này, sao lại đụng phải Chủ tịch huyện cơ chứ?
Chỉ có điều, thật sự không ai ngờ rằng Chủ tịch huyện sẽ cải trang vi hành. Đừng nói là Cát Nhị Tráng mà ngay cả Cát Đại Tráng y cũng cảm thấy chóng mặt, không biết là giả hay thật.
Nhưng chuyện như vậy, thà tin là có còn hơn là không. Phạm Hồng Vũ nếu là giả mạo, thì Cát Đại Tráng có hàng ngàn biện pháp để đối phó với hắn, nhưng nếu là thật thì người phải “chết” chính là y.
Cấp bậc của Cát Đại Tráng, đương nhiên là không được nhìn văn kiện bổ nhiệm của Ban Tổ chức Tỉnh ủy, nhưng có liên quan đến việc tân Chủ tịch huyện nhậm chức, hai ngày trước đã lan truyền khắp ngõ ngách của huyện Vân Hồ rồi. Bởi vì vị tân Chủ tịch huyện ày có hai đặc điểm, không giống với Chủ tịch huyện Vân Hồ trước đấy.
Không hỏi ai cũng biết là lại có một “nhân vật lớn” nữa đến.
-Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch huyện Phạm…
Quả nhiên, mấy cán bộ trung niên vội vã đi vào, miệng liên tục nói.
Có lẽ là lãnh đạo khu Thập Nguyên và thị trấn Thập Nguyên đến rồi.
-Lão Cát, Chủ tịch huyện Phạm ở đâu?
Đi trước là một người khoảng hơn 40 tuổi liền hỏi Cát Đại Tráng, ánh mắt đã rơi vào người Phạm Hồng Vũ. Trong tiệm cơm nhiều người như vậy, chỉ có khí độ của Phạm Hồng Vũ là bất phàm, chỉ có điều trông hắn trẻ tuổi quá, cho nên không dám nhận.
-Bí thư Cố, vị này chính là Chủ tịch huyện Phạm…
Cát Đại Tráng thở phào, rốt cuộc “cứu tinh” cũng đã đến.
-Xin chào, xin chào Chủ tịch huyện Phạm…
Bí thư Cố liền vội đi lên, vẻ mặt kính cẩn nói.
Phạm Hồng Vũ chủ động bắt tay với ông ta, cười nói: -Bí thư Vân Phong, xin chào.
Bí thư Cố chấn động, ngạc nhiên nói: -Chủ tịch huyện Phạm biết tên tôi?
Cố Vân Phong có thể trăm phần trăm khẳng định rằng trước kia chưa từng gặp mặt Phạm Hồng Vũ. Một người là thư ký Chủ tịch tỉnh, một người là Bí thư Khu ủy trực thuộc của một huyện nhỏ, khoảng cách quá lớn.
Phạm Hồng Vũ cười cười, thản nhiên nói: -Bí thư Vân Phong, thị trấn Thập Nguyên rất nổi danh đấy.
Các người và nông trường gây rối, kinh động đến không biết bao nhiêu người, xuất hiện cả trên báo của Mỹ, chẳng lẽ tôi còn không biết tên ông?
Cố Vân Phong toát mồ hôi lạnh, xấu hổ không ngừng.
Chủ tịch huyện trẻ tuổi này quả nhiên lợi hại, vừa mới gặp mặt đã thẳng tay tóm điểm yếu của mình rồi.
Trước đó không lâu, trong sự kiện bao vây Thành ủy, Cố Vân Phong đã bị xử phạt, có thể bảo vệ được vị trí Bí thư Khu ủy hay không, còn khó nói. Trong nháy mắt đã gặp phải chuyện này, ông ta không toát mồ hôi lạnh sao được!