Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 612 : Tạ gia cũng có người mới

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Phạm Hồng Vũ chỉ lắng nghe, cũng không lên tiếng.



Tạ Tuệ Linh liền có chút chần chừ, không kìm nổi liếc nhìn Hoàng Vĩ Kiệt. Hoàng Vĩ Kiệt mới hơn ba mươi tuổi đã có thể lên làm Chủ tịch quận khu Hòa Bình, ở huyện Vân Hồ cũng được coi là một nhân vật. Anh ta không thích nói chuyện không có nghĩa là không có trình độ.



Thấy vợ nhìn sang, Hoàng Vĩ Kiệt vẫn ngồi im như trước, cũng không có ý tứ mở miệng.



Tạ Tuệ Linh âm thầm cắn răng.



Nhiệm vụ tối nay, bắt đầu vốn cũng đã không thể hoàn thành rồi. Tạ Tuệ Linh chính là “công chúa” cao cao tại thượng. Từ trước đến nay chỉ có người khác sủng ái nuông chiều cô, hướng cô xum xoe, chứ chưa bao giờ ăn nói khép nép với người như thế, chứ đừng nói chi Chủ tịch huyện Phạm lại còn nhỏ hơn cô vài tuổi, ỷ vào may mắn, làm thư ký cho Chủ tịch tỉnh được một năm thì bỗng nhiên phát đạt đi lên, còn mình thì phải nhẹ nhàng, hướng hắn “chịu tội”, thậm chí một câu khách khí cũng không có. Dường như hết thảy đều là chuyện phải làm.



- Chủ tịch huyện Phạm, cha của tôi, nếu anh giao tiếp nhiều thì có thể phát hiện, ông ấy là một người rất trọng tình nghĩa. Cát Đại Tráng kỳ thật với gia đình tôi cũng chẳng có quan hệ gì, cũng bởi vì công việc nên mới tiếp xúc mà thôi. Cha của tôi thương hại anh ta xuất thân nông thôn, trải qua không ít đau khổ mới có thể được như ngày hôm nay, nên muốn cứu lấy anh ta. Chủ tịch huyện Phạm, anh ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm. Cha của tôi cũng không phải là nhằm vào ai.



Tạ Tuệ Linh cố gắng kềm nén sự phẫn uất trong lòng, cười nói. Lời nói có vẻ hơi vội vàng.



Tối nay, cô thật không nghĩ sẽ đến đây. Vừa rồi, cô và Hoàng Vĩ Kiệt ở nhà xem TV thì ông cụ gọi, giọng điệu rất bực bội, ở trong điện thoại nổi nóng với cô. Tạ Tuệ Linh chỉ biết ông cụ ở thành phố chỉ sợ là đã gặp phiền toái. Vị trí Phó bí thư huyện ủy khả năng là không thể giữ được.



Tạ Tuệ Linh liền lập tức sốt ruột.



Chức Bí thư Đảng ủy công an bị xóa bỏ kiêm nhiệm đã là một sự ảnh hưởng rất lớn rồi. Cũng may là ông cụ có dự kiến trước nên hai ba năm trước đã đem Hoàng Vĩ Kiệt từ phòng Tư pháp an bài xuống khu trấn phía dưới. Bằng không thì đến bây giờ, Hoàng Vĩ Kiệt nếu còn ở phòng Tư pháp thì thật chẳng biết làm sao.



Mỗi ngày đều nhìn sắc mặt của Lý Văn Hàn?



Nếu ngay cả Phó bí thư Huyện ủy mà còn không làm được thì chẳng phải nói rằng ông cụ từ nay về sau hoàn toàn đứng sang một bên?



Đối với toàn bộ Tạ gia là một sự ảnh hưởng rất lớn.



Ông cụ nổi giận với cô xong thì lập tức bảo Hoàng Vĩ Kiệt nghe điện thoại. Hoàng Vĩ Kiệt cầm điện thoại, vâng dạ vài tiếng rồi nói với cô, cùng nhau đến nhà Phạm Hồng Vũ thăm hỏi.



Tạ Tuệ Linh chỉ biết rằng ông cụ thật sự không còn biện pháp nữa nên mới bất đắc dĩ, xoay đầu cúi người với Phạm Hồng Vũ.



Chuyện quan trọng như vậy, lại không nói với con gái của mình mà lại nói với con rể.




Tạ Tuệ Linh trong đầu khó hiểu. Không phải là đến chịu đòn nhận tội sao? Như thế nào lại nói đến phát triển kinh tế của khu Hòa Bình? Có ý gì vậy? Chuyện của ông cụ còn chưa xong mà.



Chẳng qua là trước mặt Phạm Hồng Vũ, Tạ Tuệ Linh cũng không dám hỏi lung tung.



Khi xuống khỏi tòa lầu Ủy viên thường vụ, Tạ Tuệ Linh không kìm chế được, dừng bước lại, nắm cánh tay của Hoàng Vĩ Kiệt, thấp giọng nói:



- A, các người có ý gì vậy?



Hoàng Vĩ Kiệt thản nhiên nói:



- Không sao?



- Không sao? Cái gì gọi là không sao?



Hoàng Vĩ Kiệt nói:



- Không sao chính là không sao.



Tạ Tuệ Linh lại càng không rõ, bất mãn nói:



- Anh tỏ ra bí hiểm gì với em? Em là vợ anh đó.



Hoàng Vĩ Kiệt cười nói:



- Cha bây giờ vẫn còn quan trọng, còn Chủ tịch huyện Phạm cũng không phải là người trong huyện chúng ta. Một người một tay che trời, một người định đoạt. Đối với hắn cũng không có ưu đãi gì. Anh ta dù sao đến đây vẫn chưa lâu.



Tạ Tuệ Linh còn có chút mơ màng, cái hiểu cái không.



Hoàng Vĩ Kiệt cũng không nói gì, nắm tay vợ, chậm rãi đi về phía trước.