Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 613 : Đều có tính toán
Ngày đăng: 01:17 22/04/20
Buổi tối, đối với Chủ tịch huyện Phạm mà nói, nhất định là một đêm không ngủ được.
Phạm Hồng Vũ sau khi tắm xong thì lên giường nằm, cầm một quyển sách, mở ra xem được vài trang, dần dần cảm thấy mí mắt nặng xuống, thì liền khép sách lại, tính tắt đèn đi ngủ, ai ngờ điện thoại trên đầu tủ lại vang lên.
Chủ tịch huyện Phạm không khỏi lắc đầu, cánh tay vươn lên, cầm ống nghe, hơi lười biếng nói alo một tiếng.
- Chuẩn bị ngủ à?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhu hòa của Cao Khiết.
Giờ này mà gọi điện thoại cho hắn thì chỉ có Cao Khiết.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đúng vậy, đang chuẩn bị tắt đèn.
Cao Khiết liền khen ngợi:
- Duy trì thói quen này là rất tốt.
Phạm Hồng Vũ liền cợt nhả:
- Cảm ơn bà xã đại nhân đã khen ngợi, Anh nhất định sẽ cố gắng không ngừng. A, nếu không thì em đến Vân Hồ vài ngày đi, anh rất là nhớ em.
Tuy rằng giọng điệu của Chủ tịch huyện Phạm rất không chăm chú, nhưng khi vào tai của Chủ tịch thị xã Cao thì lại khá hưởng thụ.
Hai người yêu nhau nói chuyện, vốn không cần nghiêm túc lắm.
- Ừ, để em xem, tuy nhiên phỏng chừng hai tháng này là không thể được. Lập tức đến thời gian chống lũ định kỳ, bên này thì em đã làm xong đâu vào đấy, nhưng bên chỗ anh là ở hồ, lúc đó sẽ rất bận. Em tới đó, chẳng lẽ ở nhà một mình xem TV?
Chủ tịch thị xã dù sao cũng là Chủ tịch thị xã, hoàn toàn khác với những cô gái khác, suy tính đầu tiên vĩnh viễn luôn là công việc.
Phạm Hồng Vũ nói:
Trần Hà cũng không ngồi mà dựa vào bàn công tác, gọi điện thoại cho Lục Cửu, sau đó tiếp tục dựa vào bàn chờ đợi. Trần Hà dường như có thói quen như vậy, không thích ngồi trên ghế mà nghe điện thoại.
Lục Cửu gọi lại rất nhanh.
- Đang nhớ anh à?
Đầu dây bên kia, tâm trạng của Lục Cửu không tệ, cười cợt một câu. So với Tạ Hậu Minh thì Bí thư Lục hẳn tối hôm qua nghỉ ngơi khá tốt, không phí công cố sức.
Trần Hà liền bĩu môi, có ý khinh thường nói:
- Anh có thèm thì người ta cũng không nghĩ đến anh đâu. Bí thư Lục phong lưu phóng khoáng, ở thành phố không phải là không có người làm bạn.
Lục Cửu diện mạo cũng được cho là anh tuấn. Bốn mươi tuổi đã lên làm Bí thư Huyện ủy, đủ tuổi hấp dẫn người khác. Giai thoại phong lưu về y cho tới bây giờ nghe qua không ít.
- Người khác hiểu lầm anh, em cũng hiểu lầm anh sao? Anh còn chưa đói bụng đến nỗi phải đi ăn bậy. Em cho rằng người nào cũng hấp dẫn như em à?
Lục Cửu cũng không tức giận, khẽ cười, nịnh bợ Trần Hà một câu.
Trần Hà khóe miệng hiện lên một chút ý cười, tựa hồ như đối với câu nịnh bợ của Lục Cửu rất hài lòng, nhưng nụ cười lập tức thu lại, hạ giọng nói
- Vừa rồi, Phạm Hồng Vũ đến khu Hòa Bình. Hoàng Vĩ Kiệt sáng sớm đã cùng với vợ chờ sẵn bên này.
Đối với Tạ Tuệ Linh, Trần Hà chẳng có gì là hảo cảm, ngay cả tên cũng không muốn nhắc tới.
Lục Cửu giật mình kinh hãi:
- Nhanh như vậy sao?
- Anh nghĩ sao vậy? Người ta tuổi trẻ khí thịnh, làm gì cũng nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Người bước ra từ cơ quan lớn, tầm mắt trí tuệ không giống như bình thường. Người ta trong lòng rõ như kính, không muốn bị anh đắn đo.
Lục Cửu liền không vui, cười lạnh một tiếng:
- Được, em cũng đừng khen hắn nữa. Cho dù lúc này hắn có thả cho Tạ Hậu Minh một con ngựa, vậy thì thế nào? Ông già này chẳng lẽ sẽ lau giày cho hắn sao? Hắn và Trịnh Mỹ Đường mẫu thuẫn sớm muộn cũng có ngày bùng nổ, cứ chờ xem cuộc vui đi.