Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 62 : Dám Nổ Súng
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Cọt kẹt một tiếng, chiếc xe jeep quả nhiên dừng lại bên cạnh Phạm Hồng Vũ, bụi bay mù mịt.
- Tiểu Phạm, chuyện gì thế?
Trịnh Phong Khuông cũng không nghĩ ở chỗ này lại gặp phải Phạm Hồng Vũ, không hề phòng bị mà thò đầu từ vị trí lái phụ ra, rất không kiên nhẫn hỏi han.
Phạm Hồng Vũ ánh mắt vung mạnh, liền nhìn ra phía sau chiếc xe, thấy có bốn người. Ba người đàn ông khỏe mạnh, cường tráng, gắt gao ép chặt Đông Vũ, giơ tay bịt kín miệng cô, một tiếng cũng không thể phát ra.
Đông Vũ ánh mắt mở to, lộ ra sự hoảng sợ, phẫn nộ và tuyệt vọng.
Phạm Hồng Vũ chỉ có điều liếc qua, lập tức thu ánh mắt trở về, cười bước đến gần, nói với Trịnh Phong Khuông:
- Trịnh ca, tôi muốn tìm anh bàn chút việc nhỏ. Muốn mượn anh một thứ.
- Có gì vậy? Nói mau.
Trịnh Phong Khuông càng thêm không kiên nhẫn được nữa. Tuy nhiên, do bữa tiệc hôm trước dư âm còn lại nên cố gắng kềm chế.
- Mượn đầu của anh dùng một chút.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, trên mặt lộ ra thần sắc châm chọc.
- Cái gì? Ai cha….
Trịnh Phong Khuông chưa kịp hồi phục lại tinh thần thì Phạm Hồng Vũ đã như sấm sét rút xích sắt sau lưng ra, đập xuống đầu Trịnh Phong Khuông, dùng hết khí lực cả người đập xuống.
Trong nháy mắt, Trịnh Phong Khuông không có bất cứ một con đường chống đỡ, chỉ có thể rụt đầu vào trong xe jeep.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì lại rất nhanh. Thở một cái thì đoản thiết côn đã đập xuống đầu của Trịnh Phong Khuông, trượt xuống bờ vai, lập tức nghe được tiếng xương vỡ vụn.
Xích sắt nặng tới ba bốn cân, đập xuống như thế, xương bả vai của Trịnh Phong Khuông liền vỡ ngay.
Phạm Hồng Vũ một gậy đập xuống, lập tức giơ tay kéo cánh cửa xe jeep, chộp lấy ngực Trịnh Phong Khuông, dùng sức kéo một cái. Thân hình hơn một trăm cân của Trịnh Phong Khuông bị lôi ra ngoài. Tay phải giơ lên cao, nâng côn đạp xuống đầu Trịnh Phong Khuông. Đầu của gã như quả dưa hấu, máu đen đỏ thẫm phun ra.
Trịnh Phong Khuông lập tức nằm liệt trên mặt đất, cả người co giật.
Cảnh tượng nảy sinh, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Những người trong xe phục hồi lại tinh thần. Trịnh Phong Khuông đã nằm im dưới đất. Đầu và mặt đầy máu, không có nửa điểm tiếng động.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, trêu tức nói.
Trịnh Phong Khuông càng thêm như tên hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không đến đầu (vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì)
Đây là tới cứu tôi sao?
Nếu tới giết tôi, chẳng phải đã sớm đánh tôi bể đầu rồi sao?
Sớm nghe nói con trai thứ hai của Phạm gia rất ngang ngược, hôm nay xem như được mở mang tầm mắt.
- Đông Vũ, mau xuống xe!
Trịnh Phong Khuông không hề nói lời vô nghĩa với Trịnh Phong Khuông, hướng về chiếc xe jeep hét lớn một tiếng.
Kỳ thật không cần Phạm Hồng Vũ quát to thì Đông Vũ cũng đã giãy dụa nhảy xuống xe rồi.
Về phần Phạm Hồng Vũ làm sao biết được tên của cô thì lúc này đang là lúc loạn, ai có thể nghiên cứu kỹ chứ?
- Anh….anh là ai?
Đông Vũ nhìn Phạm Hồng Vũ, thở hổn hển, vẫn chưa hoàn hồn. Y phục trên người Đông Vũ có vài chỗ bị xé rách, tuy nhiên cũng không làm giảm đi sự diễm lệ của cô.
Thảm án này, cô vốn chính là một trong những ngòi nổ.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Cô không cần quan tâm tôi là ai? Tôi tới cứu cô đấy. Bảo Hưng ở đâu, chúng ta đi tìm anh ấy?
Đông Vũ được cứu, như vậy sự việc đã được giải quyết phân nửa, phải ngay lập tức đi cứu Bảo Hưng. Nếu không thì việc này khó có thể kết thúc. Chỉ có đem Bảo Hưng cứu ra, thì mạo hiểm này của Phạm Hồng Vũ mới có giá trị.
Nếu không, cướp đoạt súng của cảnh sát, nổ súng đả thương người, cái nào cũng là trọng tội.
Kiếp trước, Phạm Hồng Vũ buồn bực thất bại, chung quy cũng còn là một gã cảnh sát, sống sót không thành vấn đề. Lần này trở lại, nếu vô ý làm không tốt thì có thể vào tù mà ngồi.
Nhưng việc đã tới nước này, chỉ có tiến chứ không có lui.