Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 63 : Cứu Người
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Đông Vũ bừng tỉnh!
Nhưng lúc này cũng không phải là lúc truy vấn nguyên do.
Cứu người quan trọng hơn.
- Tôi…tôi không biết bọn họ nhốt Bảo Hưng ở đâu nữa.
Đông Vũ vội vàng nói.
- Không sao, cô không biết, nhưng anh ta biết. Trịnh Phong Khuông, đi.
Phạm Hồng Vũ vô cùng quyết đoán, lập tức hướng Trịnh Phong Khuông quát to.
- Phạm Hồng Vũ, rốt cuộc mày muốn làm gì? Mày… mày điên rồi.
Trịnh Phong Khuông hổn hển nói, khàn giọng kêu to lên.
Phạm Hồng Vũ ghé sát vào lỗ tai của y, hạ giọng nói:
- Trịnh Phong Khuông, anh mau tỉnh lại đi. Bố hôm nay súng cũng đoạt, súng cũng mở, người cũng bị thương rồi, chính là tôi đây bằng bất cứ giá nào. Anh tốt nhất là nên thành thật hợp tác với tôi. Bằng không, tôi xử anh trước. Tôi nói được là làm được đấy. Cây súng này, pằng một cái, đầu của anh bể như quả dưa hấu. Anh có muốn thử một chút hay không?
Thanh âm lạnh như băng, khẩu súng lục 64 hướng huyệt thái dương của Trịnh Phong Khuông kề sát lại.
Trịnh Phong Khuông cả người run lên, hạ thân thiếu chút nữa là tiểu tiện ra luôn.
Y không hoài nghi lời nói của Phạm Hồng Vũ chút nào.
Phạm Hồng Vũ một súng vừa rồi khiến cho y hiểu được Phạm Hồng Vũ tuyệt không nói chơi.
Đây là không có đầu óc!
- Đi!
Phạm Hồng Vũ dùng sức đẩy Trịnh Phong Khuông đi đến trụ sở làm việc của phòng công an.
Hạ Ngôn không nói một tiếng, xoay người nhặt cây dao găm trên mặt đất, hộ vệ bên người Phạm Hồng Vũ, còn Đông Vũ thì theo sát phía sau.
Tiếng súng vừa rồi sớm kinh động người trong phòng công an huyện. Một số cảnh sát nhân dân chạy ra cửa lớn, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì một đám trợn mắt há hốc mồm.
Đã xảy ra chuyện gì?
Thậm chí có người lấy súng chĩa vào đầu của Trịnh công tử.
Nhìn kỹ lại.
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói với Bảo Hưng, từng chữ từng chữ rất rõ ràng.
Bảo Hưng dùng sức ngẩng đầu lên, lấy lại bình tĩnh, hai mắt nhìn thẳng vào Phạm Hồng Vũ, hỏi:
- Anh là ai?
Phạm Hồng Vũ nói:
- Anh đừng quan tâm tôi là ai? Tóm lại tôi đến cứu anh. Anh cũng nhìn thấy người kia, chính là đầu sỏ gây nên.
Nói xong, Phạm Hồng Vũ dùng họng súng gõ gõ cái đầu đầy máu của Trịnh Phong Khuông.
Bảo Hưng cẩn thận đánh giá, mặc dù cả khuôn mặt toàn là máu, nhưng vẫn có thể nhìn ra. Quả nhiên là Trịnh Phong Khuông.
- Haha, được, đáng đánh.
Bảo Hưng ngửa mặt lên trời, cười ha hả.
Phạm Hồng Vũ không khỏi âm thầm gật đầu.
Quả nhiên không hổ là tướng môn hổ tử (hổ con nhà tướng), trong lúc này, không phải người nào cũng còn có thể cười được, mà là cười một cách vui vẻ.
Phạm Hồng Vũ lập tức nói:
- Bảo Hưng, chuyện khác nói sau, anh lập tức gọi điện thoại đi. Nếu muộn, bọn họ sẽ cắt đứt dây điện thoại đấy. Nhớ kỹ, gọi cho bên bộ đội của anh. Đó là điện thoại nội địa, không phải đường dài, không cần bật.
Những năm tám mươi, dùng điện thoại thông tin không cần tiện lợi như đời sau.
Bảo Hưng rốt cuộc vẫn là quân nhân ưu tú. Thuở nhỏ xuất thân quân ngũ thế gia, mặc dù thân mang trọng thương, nhưng trong lúc này vẫn nhận rõ thế cục. Mắt thấy Phạm Hồng Vũ dùng súng chỉ vào Trịnh Phong Khuông, cũng biết vấn đề này đã đến thời điểm nguy cấp nhất.
Lập tức không do dự nữa, cố gắng trụ vững, dưới sự dìu đỡ của Hạ Ngôn và Đông Vũ, đi đến trước bàn làm việc trong phòng thẩm vấn, nhấc điện thoại lên, gọi cho bộ đội đóng quân, thuyết minh qua tình huống hiện tại.
- Bảo Hưng, anh đừng vội đi, cố gắng mặc quần áo lại.
Đông Vũ đem quần áo rách nát dưới đất nhặt lên, vội vàng nói.
- Tiểu Vũ, em không sao chứ?
Bảo Hưng cũng không vội mặc quần áo, hướng về phía vợ hỏi, trong mắt tràn đầy sự quan tâm.
- Không có việc gì, vừa mới đi ra, xe liền bị cản lại. Anh ta….hai người bọn họ đã cứu em, sau đó liền tới nơi này.
Đông Vũ giải thích, nhưng trong lòng lại cảm thấy hoang mang.
Nói thật, đến hiện tại, cô cũng còn không hiểu rõ. Hai người này giống như tướng quân từ trên trời giáng xuống, rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ? Ra vẻ đối với mình và Bảo Hưng rất quen thuộc, nhưng chính mình một chút ấn tượng cũng không có.