Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 64 : Vây Quanh
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Khi Bảo Hưng gọi xong điện thoại, Phạm Hồng Vũ nhẹ thở phào một cái.
Hừ!
Bảo Hưng khi được vợ giúp mặc lại quần áo, động đến vết thương, lập tức cắn chặt răng, hừ một tiếng. Trận đánh này quả thật không nhẹ. Đám người Phạm Hồng Vũ đến muộn một vài phút, sợ là sẽ không đứng dậy nổi nữa.
- Người anh em, anh tên gì vậy?
Bảo Hưng thật vất vả mới mặc xong quần áo, liền nói với Phạm Hồng Vũ, trong giọng nói tràn đầy sự tò mò.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Phạm Hồng Vũ, Phạm của mô phạm, Hồng của hồng minh, Vũ của vũ trụ. Còn đây là Hạ Ngôn, tiếng nói của mùa hè.
- Cảm ơn!
Bảo Hưng trịnh trọng nói.
- Đừng khách khí!
- Nhưng các người làm sao mà biết được chuyện này?
Bảo Hưng lại hỏi một câu.
Đây đúng là một nghi vấn thật to.
Cũng may Phạm Hồng Vũ đã sớm nghĩ ra sách lược đối ứng, nói:
- Là như vầy, tôi và Hạ Ngôn tính đến phòng Công an làm chút chuyện. Vừa vặn ở bên ngoài gặp phải người kia.
Nói xong, liền dùng súng chỉ vào trong trán Trịnh Phong Khuông:
- Anh ta chính là làm chuyện xấu, chúng tôi tiến lên khuyên can, anh ta lấy súng ra uy hiếp chúng tôi. Kết quả là bị chúng tôi chế phục. Hạ Ngôn, chuyện có phải như vậy không?
Hạ Ngôn vốn là mơ mơ màng màng, nghe Phạm Hồng Vũ nói như vậy, liền tỉnh tỉnh mê mê gật đầu.
Đây không phải là đã sớm mưu hoa sao? Nhị ca sáng sớm mai phục ở tiệm tạp hóa, như thế nào lại biến thành đúng dịp gặp phải? Tuy nhiên, cái đầu của Hạ Ngôn xoay chuyển cũng không chậm, lập tức liền hiểu được.
Việc này, Nhị ca phải nói như vậy. Phải là Trịnh Phong Khuông dùng súng uy hiếp bọn họ trước, bằng không thì sẽ không hợp lý.
Bọn họ gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, thuộc loại thấy việc nghĩa phải làm. Trịnh Phong Khuông trước ra súng, bọn họ đoạt súng chính là phòng vệ chính đáng.
Phía trước phía sau vấn đề khả năng xuất hiện, Phạm Hồng Vũ cũng đã tìm cách ứng đối. Hiện tại, chỉ là ngoại trừ Hạ Ngôn thì còn có “khẩu cung” của Đông Vũ. Về sau đỡ phải đến lúc ghi chép, hai bên lại không khớp nhau.
Ngoài cửa lập tức xôn xao hẳn lên, vang lên vô số âm thanh thán phục.
Đây là có chuyện gì?
Con trai của Phó chủ tịch huyện Phạm, dám mang súng uy hiếp con trai Bí thư Trịnh?
- Cậu là con trai của Phạm Vệ Quốc?
Trịnh Thiên Bình hiển nhiên cũng không tưởng được, giật mình kinh hãi, hỏi ngược lại.
- Đúng vậy!
Trịnh Thiên Bình lập tức nghiêm mặt, cả giận nói:
- Cậu đang làm gì thế? Ai bảo cậu làm như vậy? Cướp đoạt súng của cảnh sát, rồi dùng súng đả thương người, bắt giữ con tin. Cậu có biết hành vi này phạm tội nghiêm trọng đến cỡ nào không? Phải bị tử hình đấy.
Trịnh Thiên Bình vốn đang họp ở Huyện ủy, vừa mới nhận được thông báo, ông ta lập tức chạy tới đây. Ông ta lo lắng nhất, phần tử phạm tội là cùng hung cực ác, con của ông sẽ gặp nguy hiểm. Hiện tại vừa nghe Phạm Hồng Vũ tự giới thiệu, thật không ngờ là “người quen”, Trịnh Thiên Bình lập tức an tâm hơn rất nhiều, mơ hồ trước mặt Phạm Hồng Vũ bày ra cái giá bề trên.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Bí thư Trịnh, ngài lầm rồi. Phạm tội không phải là chúng tôi mà là con trai của ngài. Anh ta hành hung đả thương người, ý đồ cưỡng gian, bị chúng tôi đúng lúc phát hiện liền ngăn cản. Nhưng anh ta lại muốn nổ súng đả thương người. Chúng tôi đoạt súng của anh ta, chỉ là phòng vệ chính đáng. Vụ án này sẽ được điều tra rõ ràng. Ngài hiện tại gắn cho tôi tội danh như vậy thì hãy còn sớm đấy.
Trịnh Thiên Bình không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ lại điềm tĩnh tự nhiên như vậy thì không khỏi ngơ ngác một chút, rồi lập tức nói:
- Được, vụ án này chúng tôi sẽ điều tra. Hiện tại cậu trước nên thả người. Nó…bọn họ đều cần trị liệu ngay lập tức.
Nói tới đây, ánh mắt Trịnh Thiên Bình đảo qua trên người Bảo Hưng.
Nhìn ra được, Bảo Hưng bị thương cũng không nhẹ.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Bí thư Trịnh, ngài đang nói đùa gì vậy? Hiện tại thả người? Thả người thì chẳng khác nào muốn chết.
Trịnh Thiên Bình cả giận nói:
- Cậu thả người, tôi cam đoan các người sẽ được an toàn, cam đoan các người có thể được công chính điều tra…
- Không cần, Bí thư Trịnh. Nói thật, ngài cái gì cũng cam đoan không được. Ngài bây giờ là cha của một đương sự trong vụ án, dựa theo pháp luật quy định, phải nên tránh ra bên ngoài vụ án này. Việc này, không phải do ngài quản.
Phạm Hồng Vũ quả quyết cự tuyệt.