Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 629 : Giáp mặt chống đối
Ngày đăng: 01:17 22/04/20
Chu Tử Kỳ im miệng không lên tiếng, nhưng nhìn bộ dạng của y thì rõ ràng đối với lời nói của Phạm Hồng Vũ không phục lắm.
Không quan tâm lời nói của Phạm Hồng Vũ có đạo lý hay không, ngay trước mặt nhiều người như vậy lại không lưu cho Chu Tử Kỳ y nửa phần tình cảm, Chu Tử Kỳ trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Đều nói đánh chó thì phải nhìn mặt chủ. Chu Tử Kỳ bất kể thế nào cũng là thân tín của Bí thư Huyện ủy Lục Cửu, tuổi cũng lớn hơn Phạm Hồng Vũ mười mấy tuổi, bị một người ít tuổi hơn mình giáo huấn ngay tại chỗ, trong lòng thật sự uất nghẹn vô cùng.
Chu Tử Kỳ xem ra, toàn bộ huyện Vân Hồ, chỉ có một người là lãnh đạo thượng cấp của ý, đó chính là Lục Cửu. Còn những lãnh đạo huyện khác thì Chu Tử Kỳ đều coi bọn họ là “đồng chí”.
Chủ tịch huyện cũng không ngoại lệ.
Thật giống như ở thị trấn Lô Hoa, chỉ cần là thân tín của Chu Tử Kỳ, ngay cả Chủ tịch thị trấn Lã Mẫn Phong cũng phải khách khí, không thể bày ra làn điệu cao chứ đừng nói chi là phê bình khiển trách.
Đó chính là không nể mặt Bí thư Chu.
Người trẻ tuổi, chính là không hiểu chuyện, và rất hay hiếu thắng.
Thấy đã muốn ồn ào, Lã Mẫn Phong không thể không đứng ra giảng hòa, cười nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, không phải là chúng tôi không coi trọng công tác phòng lụt. Sau khi nhận được văn kiện từ UBND huyện xuống, chúng tôi đã lập tức tổ chức nhân sự, tiến hành thi công. Thật sự là công trình quá lớn, cho dù là khởi công ngày đêm thì cũng không có biện pháp trong vòng hai mươi ngày hoàn thành xong. Đây là vấn đề do lịch sử lưu lại, chúng tôi cũng rất khó giải quyết.
Chủ tịch huyện Phạm, đê chống lũ của thị trấn Lô Hoa đã vỡ nát, không phải là do lãnh đạo thị trấn chúng tôi tạo thành, mà là do hai mươi năm qua. Hôm nay, cậu đem cây gậy đánh vào mông đít của tôi, thì có điểm không được công bằng.
- Vấn đề lịch sử lưu lại? Chủ tịch thị trấn Lã, trong lịch sử, thị trấn Lô Hoa đã từng có trận lũ lớn sao?
- Sáu bảy năm phát sinh một lần. Sau này đã hai mươi năm rồi không thấy phát sinh nữa.
Phạm Hồng Vũ nhìn chằm chằm nói:
- Sáu bảy năm vỡ đê một lần đã chết biết bao nhiêu người, anh có biết không?
- Điều này tôi thật sự không rõ ràng lắm. Khi đó tôi chỉ mới có mười mấy tuổi.
Lã Mẫn Phong vừa nói vừa nhìn Phạm Hồng Vũ, ngụ ý nói lúc đó còn không biết Chủ tịch huyện Phạm cậu đang còn ở nơi nào. Khi đàm luận với Phạm Hồng Vũ về vấn đề lịch sử thì Lã Mẫn Phong cảm thấy có ưu thế tâm lý.
Lớn hơn mười mấy tuổi đấy.
Chu Tử Kỳ xoay chuyển cực nhanh, bật người liền thay đổi sắc mặt, liên thanh nói với Phạm Hồng Vũ, không ngừng cúi đầu khom lưng.
Trong quan trường, nếu như không có da mặt thật dày thì thật là lăn lộn ngoài đời không nổi.
- Chủ tịch huyện Phạm, vừa rồi Chủ tịch thị trấn Lã đại diện cho Ban chỉ huy phòng chống lụt bãi thị trấn biểu lộ thái độ. Xin Chủ tịch huyện Phạm cho thị trấn bảy ngày, chúng tôi nhất định sẽ đốc thúc hoàn thành công trình. Đến lúc đó, mời Chủ tịch huyện Phạm lại đến kiểm tra, nếu làm không tốt, chúng tôi lại chủ động hướng Huyện ủy và UBND huyện xin xử phạt.
Chu Tử Kỳ lại cúi đầu khom lưng nói.
Lã Mẫn Phong âm thầm thở phào một cái. Chu Tử Kỳ này suy nghĩ cuối cùng cũng đã khôi phục lại bình thường.
Tuy nhiên, vừa nghĩ lại, Lã Mẫn Phong lại âm thầm cắn răng.
Chu Tử Kỳ này, chuyện khen chê chưa nói, đến lúc này vẫn không quên đem trách nhiệm đổ lên đầu y và Ban phòng chống lụt bão thị trấn. Chính bản thân Lã Mẫn Phong y quản lý đốc thúc, nếu thực xảy ra vấn đề, chẳng phải là y chết hay sao?
Ai bảo y lại là Chỉ huy trưởng ban phòng chống lụt bão chứ?
- Bảy ngày?
Phạm Hồng Vũ bất động thanh sắc hỏi một câu.
- Đúng, bảy ngày, nhiều nhất là bảy ngày có thể hoàn thành công trình.
- Được, tôi sẽ cho các người bảy ngày. Nếu sau bảy ngày mà công trình vẫn không hoàn thành, đồng chí Chu Tử Kỳ, đồng chí Lã Mẫn Phong, xin các đồng chí nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay. Tôi sẽ xem báo cáo xin xử phạt của hai người.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói, ánh mắt sắc bén, bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt Chu Tử Kỳ.
- Vâng, vâng, nhất định, nhất định, xin Chủ tịch huyện Phạm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác này.
Chu Tử Kỳ trong lòng thoáng cái nhẹ nhõm nhưng rồi lập tức lại căng thẳng. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng thì cũng chẳng còn đường sống, chỉ có thể kiên trì đi tới mà thôi.
Phạm Hồng Vũ không nói gì nữa, xoay người bước đến chiếc xe Nissan.