Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 630 : Khốn kiếp

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Chiếc xe Nissan còn chưa đi khỏi thị trấn Lô Hoa thì Chu Tử Kỳ liền vội vàng chạy về phòng làm việc gọi điện thoại cho Lục Cửu.



Việc này nhất định phải báo cáo với Bí thư Lục.



Đừng nhìn vừa rồi Chu Tử Kỳ ngang ngạnh, tráng khí như trâu, nhưng Phạm Hồng Vũ vừa đi thì cả người đầy mồ hôi lạnh. Từ trong sân nhảy xuống xe, chạy vù lên lầu hai chỉ trong vòng có 10m nhưng lại thở hổn hển.



- Alo!



Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm bình thản của Lục Cửu.



Chu Tử Kỳ trong lòng liền kính nể một phen. Bí thư Lục chính là như vậy, vĩnh viễn đều không vội vàng, hấp tấp, lúc nào cũng khí định thần nhàn.



- Bí thư, là tôi, Tử Kỳ.



Chu Tử Kỳ tận lực bình phục lại hơi thở của mình, kính cẩn nói.



- Tử Kỳ, có chuyện gì vậy?



Giọng điệu của Lục Cửu rất dịu dàng.



Chu Tử Kỳ trong lòng lại càng thêm yên tâm. Bất kể là phát sinh chuyện gì, Bí thư Lục vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường của y. Lúc trước khi Bí thư Lục mới tới huyện Vân Hồ, mình có thể được tuyển làm thư ký cho Bí thư Lục, thật sự là may mắn cả đời.



Thầy bói nói mình có quý nhân tương trợ, không thể nghi ngờ đó chính là Bí thư Lục.



- Bí thư Lục, là như vầy, vừa rồi, Phạm Hồng Vũ đến thị trấn của chúng tôi, đã nổi trận lôi đình, bày ra cái giá của Chủ tịch huyện, đem tôi và Lã Mẫn Phong mắng đến xói đầu.



Chu Tử Kỳ lập tức hướng Lục Cửu khóc lóc ủy khuất.



Lục Cửu thản nhiên hỏi:



- Thế tại sao hắn lại chửi mắng các người?



- Còn không phải bởi vì con đê phòng đại hồng thủy sao? Bí thư, anh nói không phải là hắn cố ý à? Thị trấn Lô Hoa có bờ đê chống lũ dài hơn hai mươi km, mà chỉ cấp cho chúng tôi có hai mươi ngày, làm sao mà đủ? Hắn cho rằng chúng tôi là thần tiên? Hắn đây là cố ý kiếm cớ, muốn làm khó tôi. Tôi thật ra không có gì, hắn chỉ là đánh chó khinh chủ mà thôi.



Chu Tử Kỳ phẫn nộ nói, không chút để ý đã biến mình thành cẩu.



- Khi hắn đi còn uy hiếp tôi và Lã Mẫn Phong, nói sẽ cấp cho chúng tôi thêm bảy ngày. Nếu trong thời gian bảy ngày chúng tôi không thể hoàn thành công việc thì sẽ cắt chức chúng tôi. Bí thư, huyện của chúng tôi vẫn là của Bí thư, chứ không phải là của Phạm Hồng Vũ. Hắn dựa vào cái gì mà cắt chức chúng tôi?
Phạm Hồng Vũ đã khiến cho hết thảy huyện Vân Hồ loạn lên.



Lau lung tung mồ hôi lạnh, Chu Tử Kỳ chậm rãi lấy ra một điếu thuốc, dùng sức rít một hơi mới miễn cưỡng khiến cho trái tim của mình đập chậm lại, thở phào một hơi, rồi hung hăng dịu nửa điếu thuốc lá vào trong gạt tàn, rồi đưa tay nhấc điện thoại lên.



Điện thoại liền thông.



- Xin chào, xin hỏi ai vậy?



Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm quyến rũ của Trần Hà.



- Chánh văn phòng Trần, xin chào, tôi là Chu Tử Kỳ.



Chu Tử Kỳ cũng rất khách khí nói.



Đối với quan hệ giữa Trần Hà và Lục Cửu, ước chừng người biết rõ ràng nhất chính là Chu Tử Kỳ. Nếu như nói, ở huyện Vân Hồ này còn có một người phân lượng còn nặng hơn Chu Tử Kỳ trong lòng Lục Cửu thì chính là Trần Hà.



- Bí thư Chu, có chỉ thị gì không?



Trần Hà cũng rất nhã nhặn nói.



- Haha, Chánh văn phòng Trần, cô thực là biết nói giỡn. Tôi nào dám chỉ thị cho cô chứ? Trong huyện chúng ta có ai dám mạnh như vậy? Haha, Chánh văn phòng Trần, là như vầy, trước mắt đã xảy ra một sự hiểu lầm…



Chu Tử Kỳ bật cười ha hả, rồi lắp bắp giải thích tình huống.



Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện hôm nay, có lẽ chỉ có Trần Hà là có thể giúp đỡ được. Là “bạn gái” của Lục Cửu, lại còn là Chánh văn phòng UBND huyện, ở trước mặt Phạm Hồng Vũ cũng có quyền lên tiếng.



Bản lĩnh của người phụ nữ này tuyệt đối không thể đánh giá thấp.



- Như vậy à, Bí thư Chu, cái này thì thật không tốt rồi.



Trần Hà rất kinh ngạc nói, giống như cô mới nghe lần đầu.



- Vâng, rất không khéo léo rồi. Chánh văn phòng Trần, lúc này, xin cô bất kể thế nào cũng giúp cho tôi một việc.



Chu Tử Kỳ càng thêm khách khí, thậm chí có điểm ăn nói khép nép.