Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 652 : Tình thế không được lạc quan
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
Trong lúc này, Chủ tịch huyện Phạm cũng không nói thêm câu nào, chỉ dặn dò:
- Chú ý an toàn!
Bành Na liền gật đầu không ngừng, ánh mắt nhìn gương mặt đầy nước mưa của Phạm Hồng Vũ, hết sức che giấu tình cảm của mình.
- Chủ tịch huyện Phạm, tình huống chống lũ của huyện như thế nào rồi?
Lịch sự nói chuyện với Bành Na và Phạm Hồng Vũ vài câu, Hạ Vân mở miệng hỏi.
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:
- Trưởng ban Hạ, trước mắt thì những xã thị trấn khác tình huống vẫn tương đối ổn định. Nông trường Triều Dương cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Nhưng con đê chống lũ của thị trấn Lô Hoa lại đáng quan tâm nhất. Hiện tại xem ra rất không lạc quan rồi.
- Tại sao lại như thế?
Hạ Vân và Lục Cửu không kìm nổi, đồng thời hỏi.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Một đoạn đê trong thị trấn thì còn tạm ổn. Đồng chí Ngụy Thanh Bình nói cũng không quá nghiêm trọng. Nhưng khu quản lý Tây Dũng và khu quản lý Giang Kiều đoạn đê phòng hộ nhiều năm rồi không được tu sửa, khắp nơi đều là lỗ thủng lớn. Hiện tại phía trước là thôn Kiều Đầu, đã xuất hiện tình trạng tràn nước. Tôi đang chuẩn bị cho quần chúng sơ tán.
Hạ Vân giật mình kinh hãi, hai hàng lông mày cau lại, nói:
- Nói như vậy thì rất nguy hiểm rồi.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Cũng không thể trăm phần trăm khẳng định là chịu không được, nhưng nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị. Trước tiên đem thôn dân sơ tán, chuyển dời đến chỗ an toàn. Như vậy sẽ không còn lo lắng nhiều nữa.
- Ừ, phòng ngừa chu đáo là đúng. Đi thôi, chúng ta đến thôn Kiều Đầu.
Hạ Vân mặc dù là nữ đồng chí, nhưng cũng là người có tính cách vô cùng quyết đoán.
- Vâng, Trưởng ban Hạ, Bí thư Lục, xin mời.
Phạm Hồng Vũ vẫn duy trì lễ tiết, không có lạnh nhạt với Lục Cửu.
Mặc dù đối mặt với lãnh đạo chủ chốt của huyện và thành phố, Bí thư Khang cũng chỉ biết ăn ngay nói thật. Lúc này không thể nói chỉ có chuyện tốt mà không có chuyện xấu. Nếu chẳng may xảy ra vấn đề, thì y nhất định phải là người chịu trách nhiệm. Như thế thì làm sao mà gánh nổi?
- Dẫn chúng tôi đi nhìn xem một chút.
Hạ Vân trầm giọng nói.
- Vâng, Trưởng ban Hạ, Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, mời đi theo tôi.
Bí thư Khang không nói hai lời, dẫn các vị lãnh đạo bước lên con đê.
Con đê cũng không quá dài, ước chừng 1000m. Một bên đê thỉnh thoảng lại có dòng nước đục ngầu trào ra, còn có chỗ lỗ thủng không hề nhỏ.
Hạ Vân hai hàng lông mày cau lại, chuyển hướng sang Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ nói:
- Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, tình huống này quả thật không thể lạc quan. Qua mấy giờ nữa là lũ sẽ đến, hiện tại nhất định phải áp dụng biện pháp thi thố.
Lục Cửu nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, ý của cậu như thế nào?
Kỳ thật Lục Cửu thời gian công tác ở hồ khu so với Phạm Hồng Vũ thì dài hơn nhiều, nhưng giờ phút này lại không chịu ra quyết định. Trên danh nghĩa là tôn trọng Phạm Hồng Vũ, nhưng trên thực tế mà không muốn gánh trách nhiệm.
Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ lúc này cũng không có ý định trốn tránh trách nhiệm:
- Ý kiến của tôi chủ yếu có hai vấn đề. Thứ nhất, lập tức so tán tất cả các thôn dân. Nồi niêu xoong chảo tất cả đều bỏ lại, lui là việc chính. Súc vật lớn cũng có thể bỏ lại. Mình còn sống thì còn làm ra được. Thứ hai, Bí thư Chu, Bí thư Khang, lập tức trở về thị trấn, chuẩn bị một số lượng gỗ và ống tuýp rỗng ruột, càng nhiều càng tốt.
Bành Na vừa ghi chép lời nói của Phạm Hồng Vũ, không kìm nổi hỏi:
- Chủ tịch huyện Phạm, gỗ và ống tuýp rỗng ruột dùng để làm cái gì?
- Nếu phát sinh tình trạng tràn nước quá mạnh, chứng tỏ bên trong đê đã là vô ích rồi. Chỉ cần bên cạnh gia cố, chúng ta đem mười mấy cái giá, cột lên mười mấy bao tải, dùng máy xúc chắn lại những lỗ thủng, chứ những hòn đá nhỏ, bao cát nhỏ là chắn không được đâu.
Bành Na liên tục gật đầu, viết nhanh lại những gì Phạm Hồng Vũ nói.
Ở trong mưa có thể ghi chép cũng coi như là bản lĩnh cứng rắn của một phóng viên tin tức.