Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 658 : Được cứu

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Nửa đêm về sáng, mưa đã bớt. Bành Na co rúc trong lòng Phạm Hồng Vũ, được hai lớp áo mưa bao phủ, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.



Thật sự là không chống nổi.



Dù sao thể lực của cô không bằng Phạm Hồng Vũ.



Phạm Hồng Vũ dựa lưng vào tảng đá, ôm Bành Na, không dám ngủ. Mặc dù hắn cũng mệt chết đi được,



Bành Na da thịt rất mềm, rất có độ đàn hồi.



Phạm Hồng Vũ cũng không nghĩ đến, trong hoàn cảnh này lại có giao hòa da thịt với Bành Na như vậy.



Nhưng không thể không thừa nhận, cảm giác kia vô cùng tuyệt vời. Thậm chí hắn cũng nhịn không được, muốn thử lại một lần nữa, nhưng lúc này phải cố gắng cưỡng ép xuống.



Chỉ có điều da thịt Bành Na luôn khiến hắn trong lòng kích động.



Cả ngày vất vả như vậy, nên giờ đây cảm thấy buồn ngủ.



Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng dời tay khỏi ngực Bành Na.



Nếu cứ nắm mãi như vậy thì “tiểu huynh đệ” sẽ kháng nghị.



Ư!



Ai ngờ bàn tay vừa mới rời khỏi, Bành Na liền giật mình, trong lỗ mũi phát ra tiếng nỉ non.



- Anh, chớ dời đi, cứ đặt ở đó.



Phạm Hồng Vũ cười, rồi đưa bàn tay khiêu khích nụ hoa nhỏ kia.



Bành Na ư một tiếng, thân hình khẽ run lên, càng ôm chặt Phạm Hồng Vũ hơn, hôn lên cổ hắn một cái.



- Đừng làm rộn, cứ ngủ đi.



Phạm Hồng Vũ không kìm nổi quát lớn một câu.



Một động tác nhỏ như vậy, lại dẫn đến tiểu huynh đệ kháng nghị rồi.



Bành Na bật người nhận ra, hai má đỏ lên, cắn môi, bàn tay nhỏ bé lại không yên, dường như muốn đi xuống, nhưng lại có chút chần chừ, do dự.



Phạm Hồng Vũ đúng lúc cản lại, vừa buồn cười vừa tức giận quát:



- Đã bảo em đừng làm rộn nữa, bảo em ngủ đi mà.



- Anh, em…em được không?



Bành Na cúi đầu hỏi, hai má càng thêm đỏ.



Cô tin rằng Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ hiểu ý cô.



- Tốt, rất tốt, rất giỏi.



Phạm Hồng Vũ quả nhiên hiểu được ý tứ của cô.



Bành Na cũng rất thỏa mãn, dán chặt vào hắn, thì thào nói:




- Có ai đó…



Bành Na giơ tay che trán của mình, cẩn thận quan sát.



- Đúng rồi, là một con thuyền cứu hộ.



Phạm Hồng Vũ lại một lần nữa hưng phấn quát to.



- Đúng, đúng, là thuyền cứu hộ, là thuyền cứu hộ.



Bành Na càng thêm hưng phấn, hai tay quơ trên đỉnh đầu, kêu to lên:



- Bên này, chúng tôi ở bên này, mau tới cứu người…



Vật thể kia tốc độ di chuyển quả thật là một con thuyền cứu hộ. Người trên thuyền hiển nhiên cũng nhìn thấy được Bành Na đang múa may tay chân, lập tức điều chỉnh hướng về sườn núi.



Trên thuyền cứu hộ có ba người mặc quân trang và áo chiến sĩ.



- Là Chủ tịch huyện Phạm sao?



Con thuyền cứu hộ khi cách sườn núi không xa thì liền giảm tốc độ. Một quân nhân khoảng ba mươi tuổi đứng thẳng người, la lớn.



- Đúng, là tôi, tôi là Phạm Hồng Vũ.



Phạm Hồng Vũ cũng lớn tiến đáp lại.



- Thật tốt quá!



Ba gã chiến sĩ lập tức hô lên.



Thuyền cứu hộ chậm rãi tiếp cận sườn núi. Phạm Hồng Vũ thấy rõ ràng đó là một vị thiếu tá. Thiếu ta quăng qua bên sườn núi một sợi dây thừng, la lớn:



- Chủ tịch huyện Phạm, bắt lấy dây thừng, chúng tôi kéo anh lên thuyền. Đây là phóng viên Bành phải không?



- Đúng là phóng viên Bành.



Phạm Hồng Vũ vừa đáp, vừa bắt lấy sợi dây thừng, giao cho Bành Na:



- Mau, Na Na, em lên thuyền đi. Đừng sợ, có anh ở đằng sau, mau lên thuyền đi.



Cách cứu viện vô cùng thuận lợi.



Phạm Hồng Vũ và Bành Na vừa lên thuyền cứu hộ, lập tức chân cẳng liền tê liệt, không ngừng thở dốc, toàn thân không còn nửa điểm khí lực.



- Chủ tịch huyện Phạm, phóng viên Bành, thật tốt quá. Rốt cuộc cũng tìm được hai người. Nào, chúng ta mau trở về thôi, Chủ tịch tỉnh Vưu và các lãnh đạo thành phố khẳng định đang nôn nóng chờ.



Thiếu tá cười ngoác miệng, rất là cao hứng.



- Chủ tịch tỉnh Vưu cũng tới à?



Phạm Hồng Vũ cả kinh, ngồi thẳng người dậy.



----------oOo------.