Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 659 : Sống sót sau tai nạn
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
- Đúng vậy, Chủ tịch tỉnh Vưu tối hôm qua đã tới Vân Hồ. Các lãnh đạo thành phố cũng tới luôn.
Thiếu tá nhìn hắn, trong mắt mang theo điểm tò mò.
Người thanh niên này thật là Chủ tịch một huyện sao? Nhìn như thế nào cũng chẳng khác gì một thanh niên mới ra trường. Thậm chí còn trẻ tuổi hơn mình. Chủ tịch tỉnh còn vì hắn mà suốt đêm tới Vân Hồ, chỉ huy giải cứu người.
- Đồng chí, mọi người là bộ đội đơn vị nào thế?
Phạm Hồng Vũ lúc này mới hỏi.
- Chúng tôi thuộc phân khu. Tôi họ Vương, tối hôm qua nhận được mệnh lệnh khẩn cấp yêu cầu chúng tôi ngay lập tức hành động. Hôm nay khi trời vừa sáng, Chủ tịch tỉnh Vưu đã chính miệng chỉ thị, bảo chúng tôi chia nhau đi tìm. Tất cả thuyền to nhỏ đều được phái đi rồi.
Vương Thiếu Giáo nói xong, trên mặt hiện lên một chút thần sắc kiêu ngạo. Dù sao cũng là tổ của y tìm được Phạm Hồng Vũ và Bành Na, tối thiểu cũng có cảm giác thành tự.
Phạm Hồng Vũ vội nói:
- Cám ơn anh!
- Đừng khách khí, Chủ tịch huyện Phạm. Tôi cũng nghe qua những chuyện của anh. Tự mình đến đê lớn chỉ huy chống lũ. Khi phát sinh nguy hiểm, anh cũng là người cuối cùng rời khỏi. Lãnh đạo bình thường thật sự làm không được điều này.
Vương Thiếu Giáo rất khâm phục nói.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Thật hổ thẹn. Đê lớn rốt cuộc cũng không bảo vệ được. Đúng rồi, anh Vương, đê vỡ thôn Kiều Đầu đã được ngăn chặn chưa? Anh có rõ ràng tình huống không?
Vương Thiếu Giáo vội vàng đáp:
- Đã ngăn chặn. Lỗ thủng vỡ đê cũng không lớn lắm. Tối hôm qua, bộ đội quân khu tỉnh suốt đêm đến đây để bịt lại lỗ thủng. Bằng không…
Vương Thiếu Học liếc mắt nhìn hai người, cũng không nói tiếp.
Bằng không, cái sườn núi nhỏ hai người núp vào chỉ sợ cũng không an toàn. Nói không chừng đã sớm bị nước lũ cuốn trôi rồi.
Phạm Hồng Vũ lại hỏi:
- Thế tài sản tổn thất có nhiều không?
Vương Thiếu Học hơi xin lỗi nói:
- Rất xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, tình huống này tôi cũng không rõ ràng lắm. Chúng tôi chỉ phụ trách cứu người.
- Cậu hãy ăn một chút gì đó, nhớ gọi điện về Ngạn Hoa.
Tin tức Phạm Hồng Vũ gặp nạn, phỏng chừng sớm đã truyền đến Ngạn Hoa. Hiện tại không biết Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết đã thành bộ dạng gì. An toàn trở về, quả thật hắn nên gọi điện thoại báo bình an cho gia đình.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ quả thật cảm thấy đói bụng nên gật đầu đồng ý.
Lập tức Bành Na dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác đến lều trại, sớm đã có người chuẩn bị cháo nóng, dưa muối và bánh bao.
Phạm Hồng Vũ cũng không vội ăn cơm, trước liền gọi đến văn phòng Phạm Vệ Quốc ở Ngạn Hoa.
Điện thoại vừa thông, bên kia liền vội vã cầm máy.
Là Phạm Vệ Quốc, giọng điệu tràn đầy lo âu, bất an. Cho thấy được ông luôn ở bên cạnh điện thoại chờ tin tức, nhưng rồi lại lo lắng tin tức truyền đến lại là tin tức xấu.
Nước lũ vô tình!
Ban đêm bị nước lũ cuốn đi, hy vọng còn sống, thật sự vô cùng xa vời.
- Ba, là con, con không sao.
Phạm Hồng Vũ cầm ống nghe, chần chừ một chút rồi chậm rãi nói.
- A, không có việc gì? Không có việc gì thì tốt rồi.
Phạm Vệ Quốc thở phào một hơi, thì thào nói. Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải.
Qua một hồi lâu, Phạm Vệ Quốc mới khôi phục lại suy nghĩ bình thường, nói:
- Hồng vũ, những đồng chí không sao chứ? Nghe nói còn có phóng viên báo tỉnh, chính là Bành Na, cũng bị nước lũ cuốn đi. Tình hình của cô ấy giờ sao rồi?
- Cô ấy cũng không có việc gì. Chúng tôi tối hôm qua may mắn leo lên được một sườn núi nhỏ.
- A, tốt lắm, tốt lắm. Hồng Vũ, con mau khẩn trương gọi điện thoại cho mẹ và Tiểu Khiết. Hai người đều rất lo lắng cho con. Còn có Bí thư Khâu nữa.
Phạm Vệ Quốc lại thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn yên lòng.
----------oOo------.