Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 661 : Hội nghị kiểm điểm

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Phạm Hồng Vũ an toàn thoát hiểm, Vưu Lợi Dân tự mình triển khai hội nghị kiểm điểm tại trung tâm chỉ huy lâm thời.



Vưu Lợi Dân, Tư lệnh viên quân khu tỉnh Hà, Đàm Khải Hoa, Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường, Hạ Vân, Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ, Ngụy Thanh Bình, Chu Tử Kỳ, Lã Mẫn Phong, và bộ phận cán bộ bốn cấp huyện, thành phố, tỉnh.



Trung tâm chỉ huy cũng chỉ là một tòa lều trại, được dựng tạm thời, điều kiện có hạn. Mọi người lấy Vưu Lợi Dân, Tư lệch Hà làm trung tâm, ngồi thành nửa vòng tròn. Ghế ngồi cũng đủ loại. Những lãnh đạo chủ yếu của tỉnh, thành phố thì ngồi ghế tương đối cao, còn những đồng chí khác thì ngồi bằng ghế đẩu, cũng có người ngồi trên rương gỗ, chiều cao không đồng nhất.



- Phạm Hồng Vũ, đê lớn tại thị trấn Kiều Đầu tại sao bị vỡ, cậu là chỉ huy trưởng ban phòng chống lụt bão huyện Vân Hồ, cậu nói chuyện trước đi.



Vưu Lợi Dân cũng chẳng nói lời dạo đầu nào, mọi người vừa mới ngồi vào chỗ của mình thì liền đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt sắc bén thẳng tắp dừng lại trên mặt Phạm Hồng Vũ, rất nghiêm nghị hỏi, vẻ mặt hết sức ngưng trọng.



Mọi người liền không kìm nổi, dựng thẳng thân mình.



Tối hôm qua, đê lớn thôn Kiều Đầu bị vỡ. Phạm Hồng Vũ và Bành Na bị nước lũ cuốn trôi, lập tức dẫn đến phản ứng dây chuyền cực kỳ nghiêm trọng. Lục Cửu nghe hỏi, quá sợ hãi, ở trong điện thoại hướng Chu Tử Kỳ nghiến răng mắng bốn chữ:



- Cậu thật khốn kiếp!



Là lãnh đạo huyện hồ khu, Lục Cửu hàng năm thấy lũ lụt cũng nhiều. Vỡ đê cũng không phải là chuyện chưa phát sinh qua. Chết cũng có, mất tích cũng có. Chỉ cần người chết không nhiều lắm thì vấn đề cũng không quan trọng.



Nhưng lần này lại khác. Chủ tịch huyện bị nước lũ cuốn trôi.



Lại còn cuốn theo một nữ phóng viên báo tỉnh.



Đây không hơn không kém là một đại sự cố, không có đường sống. Nói thật, quần chúng phổ thông mất tích thì còn che giấu được, nhưng Chủ tịch huyện và phóng viên báo tỉnh mất tích thì làm sao mà dấu diếm.



Nếu Phạm Hồng Vũ không có việc gì, hắn là trưởng ban chỉ huy phòng chống lụt bão, phải là người thứ nhất chịu trách nhiệm, Lục Cửu cũng không liên lụy quá nhiều. Hiện tại, Phạm Hồng Vũ chính bản thân còn chưa tìm thấy, Lục Cửu lập tức bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, thành người thứ nhất chịu trách nhiệm.



Phạm Hồng Vũ vẫn luôn cảm thấy không yên về công tác phòng chống lụt bão của thị trấn Lô Hoa, nhiều lần đến thị trấn Lô Hoa để chỉ huy. Lục Cửu còn cảm thấy Phạm Hồng Vũ ý không ở trong lời, chính là muốn hướng về Chu Tử Kỳ. Ai bảo Chu Tử Kỳ đã từng giáp mặt chống đối hắn? Phạm Hồng Vũ đây là đang tìm cách đối phó với Chu Tử Kỳ, khiến Lục Cửu y phải mất mặt.



Hiện tại xem ra, một Chủ tịch huyện trẻ tuổi chưa hề có kinh nghiệm công tác tại hồ khu nhưng ánh mắt lại rất tinh chuẩn.


- Vỡ đê là lúc nào?



- Mười giờ tối!



Vưu Lợi Dân trầm giọng nói:



- Tám tiếng đồng hồ, không đủ cho một thôn trang sơ tán toàn bộ sao? Các người sao không tiến hành kiểm tra?



- Chủ tịch tỉnh Vưu, chúng tôi…



Chu Tử Kỳ muốn giải thích vài câu, bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt lạnh lẽo đang đánh tới. Đúng là Lục Cửu thì không khỏi cả kinh, lập tức sửa miệng nói:



- Chủ tịch tỉnh, đây là chúng tôi sơ sót, công tác không làm tốt. Tôi xin kiểm điểm.



Trong lúc họp, ngay trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, Chu Tử Kỳ cậu muốn giải thích cho mình sao? Nếu ai cũng giải thích cho mình như cậu thì trách nhiệm sẽ do ai gánh vác?



Vưu Lợi Dân gánh vác trách nhiệm sao?



Như thế nào điểm kiến thức phổ thông ấy cũng không hiểu.



Vưu Lợi Dân liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:



- Cậu ngồi xuống trước đi. Mặc kệ là công việc gì, đều phải làm cẩn thận một chút. Nước lũ vô tình, sinh mạng quan trọng, càng không thể có nửa điểm qua loa. Bất kỳ một sai lầm nào cũng đều có thể tạo thành tổn thất khó có thể xoay chuyển.



- Vâng, Chủ tịch tỉnh Vưu, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời ngài dạy bảo.



Chu Tử Kỳ liên tục gật đầu, cả người mồ hôi đầm đìa.



----------oOo------.