Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 72 : Nội Tình Kinh Người
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Chỉ trong chốc lát, Long Thần Du và Phạm Hồng Vũ cùng nhau đi đến.
Trong ngọn đèn mờ mờ, Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai nhất thời chưa nhânh ra người đàn ông mặc quân trang cao lớn kia chính là con trai của mình.
- Ba, mẹ, ba mẹ đã đến rồi ạ.
Chưa vào đến phòng, Phạm Hồng Vũ đã cười nói.
Phạm Hồng Vũ và Quản Lệ Mai kinh ngạc đứng lên.
- Phạm Hồng Vũ, là con sao?
Quản Lệ Mai vội hô lên, bà đã rơi nước mắt. Cuối cùng cũng đã được gặp được con, Quản Lệ Mai không thể kiềm chế được sự xúc động.
- Mẹ, là con đây.
Phạm Hồng Vũ hơi áy náy.
Mặc dù việc này là mình bí mật thực hiện, nhưng khiến cha mẹ lo lắng như vậy, phận làm con, sao có thể không hổ thẹn được?
Vừa nghĩ đến đây, Phạm Hồng Vũ lập tức nói thêm một câu”
- Mẹ, đừng lo, con rất ổn.
- Ừ.
Quản Lệ Mai lau nước mắt, nghẹn ngào nói không thành tiếng.
Long Thần Du đi đến, chào theo nghi thức quân đội rồi nói lớn:
- Chào chú Phạm, chì Quản, cháu là Long Thần Du, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1.
- Xin chào xin chào, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1.
Phạm Vệ Quốc liền vội vàng đi lên bắt tay Long Thần Du, ông vẫn dùng xư hô theo quân đội.
- Chú Phạm, dì Quản, hai người đã vất vả rồi, chắc chưa ăn cơm đúng không ạ? Mời hai người vào ăn cơm cùng chúng cháu, cơm nước xong rồi tính sau.
Long Thần Du nói năng rất khéo.
Đã xảy ra việc lớn như vậy, Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai còn có bụng dạ để ăn cơm nữa sao? Đến lúc này, Long Thần Du nói đến việc ăn cơm, hai người mới thấy đói bụng.
- Tiểu đoàn trưởng, chúng tôi đâu thể làm phiền như thế được, đã muộn như thế này rồi…
Phạm Vệ Quốc khách khí nói.
- Ha ha, chú Phạm, chú đừng khách khí. Chú dì đã đến đây, là quý khách của quân doanh chúng cháu. Đã đến đây rồi thì muộn cũng phải dùng cơm cái đã. Nếu không chúng cháu cũng thấy áy náy.
Phạm Vệ Quốc cũng không từ chối nữa, chỉ nói:
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Địa khu không có khả năng, ít nhất cũng phải ở tỉnh tổ chức chuyên án, làm không được thì bộ Công an sẽ nhúng tay vào.
- Hả?
Quản Lệ Mai giật mình.
Bộ Công an, là mộtn đại nha môn cao cỡ nào chứ?
- Mẹ, việc này có liên lụy đến Trịnh Thiên Bình, Trịnh Thiên Bình là ai chứ? Là thân tín của Chủ tịch địa khi Lý Hữu Trí. Vụ án này, địa khu Ngạn Hoa không xử lý được. Hơn nữa, đã dính đến xung đột với quân đội. Ba, ba có biết đại đội trưởng Bảo bị thương kia là con của ai không?
- Là con của ai?
Phạm Vệ Quốc hỏi một câu.
Chuyện này, cũng nằm trong phỏng đoán của ông, cảm giác, Bảo Hưng không phải là một quan quân bình thường. Bằng không, bộ đội mặc dù vãn giải cứu nhưng sẽ không dùng thủ đoạn kịch liệt như thế. Đây là một đòn sấm sét, chỉ chậm chút nữa là sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của Bảo Hưng. Như vậy sẽ phải gánh một trách nhiệm vô cùng lớn.
- Là cháu ruột của ông cụ Bảo.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
- Hả?
Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai đều há hốc miệng.
- Là…là cháu của ông cụ Bảo? Điều này…sao có thể?
Sau phút khiếp sợ, Quản Lệ Mai mới nói, vẻ mặt tỏ ra không tin. Trong suy nghĩ của bà, lão Bảo là một đại nhân vật, là một khai quốc công thần. Cháu của ông ấy như vậy, sao có thể đến đóng quân ở một vùng hẻo lánh như huyện Vũ Dương chứ?
Phạm Hồng Vũ chắc chắn gật đầu nói:
- Mẹ, là sự thật đấy. Quân doanh ở huyện Vũ Dương chúng ta, tiền thân là Hồng quân sư nổi tiếng, cũng là bộ đội mà năm xưa ông cụ Bảo dẫn dắt. Cha của Bảo Hưng là Bảo Bình An tướng quân, năm đó cũng ở quân doanh này, còn là sư đoàn trưởng, bây giờ là bộ trưởng bộ Tham mưu, Bảo Hưng đương nhiên muốn đến đây để rèn luyện rồi. Vừa rồi tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Long Thần Du, cha anh ấy cũng là chiến hữu của Bảo tướng quân, Hồng quân sư tiền bối, bây giờ là quân đoàn trưởng. cho nên hai người bọn họ ở cùng một quân doanh, Long Thần Du tuổi lớn hơn, ở đây để chăm sóc Bảo Hưng đấy.
Phạm Hồng Vũ đơn giản nói xuất thân của hai vị con ông cháu cha này.
Vốn hắn không định nói sớm như vậy, nhưng để cho ba mẹ yên tâm, hắn đành phải nói. Cuối cùng, lại nói thêm một câu:
- Ba, mẹ, việc này nhất định ba mẹ phải giữ bí mật nhé, không được nói với ai cả. Việc rất quan trọng đấy.
- Đương nhiên, đương nhiên, ba mẹ biết mà…
Quản Lệ Mai gật đầu lia lịa, luôn miệng nói.
- Lúc này ấy à, Trịnh Phong Khuông phải chết không còn nghi ngờ nữa rồi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, chậm rãi nói.